Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 489: Gặp phải chuyện gì vậy?




Diệp Tranh nằm sấp trong lòng Thẩm Hạ Lan khóc rồi ngủ mất, mãi cho đến khi ngủ thiếp đi vẫn co người lại, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi xót xa.



Thẩm Hạ Lan đặt Diệp Tranh lên giường của mình, sau đó lấy rượu thuốc ra lau vết thương cho Diệp Tranh.



Càng nhìn nhiều, càng cảm thấy khó chịu trong lòng.



Thẩm Minh Triết vẫn luôn đứng ở bên cạnh chưa từng rời đi.



Cậu bé nhìn Thẩm Hạ Lan bôi thuốc lên vết thương của Diệp Tranh, lúc này mới thấp giọng nói: “Mẹ, con có thể ở đây cùng Diệp Tranh không?”



“Được, nhưng thằng bé có chút mệt mỏi, con đừng làm phiền khiến thằng bé tỉnh lại.”



Thẩm Hạ Lan thấy tình cảm của con trai và Diệp Tranh vô cùng tốt, không khỏi có chút dễ chịu.



“Vâng.”



Thẩm Minh Triết nhẹ gật đầu.



Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Thẩm Minh Triết như vậy, biết cậu bé vẫn còn đang lo lắng, cũng sợ cậu bé sẽ oán hận Diệp Nam Phương, cô thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay không được phép tìm chú làm phiền, biết chưa?”



“Chú ấy đánh Diệp Tranh!”



Đôi mắt Thẩm Minh Triết hơi híp lại.



Thẩm Hạ Lan biết tình cảm của hai anh em chúng sâu nặng, bây giờ thấy Thẩm Minh Triết như vậy, không khỏi thở dài một hơi nói: “Đó là chú ruột của con, là cha ruột của Diệp Tranh. Chẳng lẽ ba con đánh con, con còn phải đi tìm ba con liều mạng?”



“Ba sẽ không đánh con ác như vậy.”



Thẩm Minh Triết nhíu chặt lông mày lại.



Thẩm Hạ Lan biết trong lòng cậu bé không thể vượt qua rào cản này, cô cũng có chút tức giận Diệp Nam Phương ra tay quá tàn nhẫn, nhưng bây giờ không thể để con trai cũng nghĩ như vậy.



“Được rồi, ba mẹ của mỗi người khác nhau, con thương Diệp Tranh thì sau này hãy thật tốt với cậu bé, biết chưa?”



“Biết rồi, con nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy.”



Thẩm Minh Triết nhẹ gật đầu.



“Được rồi, con ở cùng Diệp Tranh đi, mẹ đi xuống xem ba con và bà nội một chút. Lát nữa ăn cơm sẽ gọi con.”



“Được.”



Thẩm Minh Triết vô cùng yên tĩnh.



Cậu bé đã rửa mặt xong, bây giờ ngồi trước giường Diệp Tranh, không hề nháy mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé.



Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, lắc đầu, lúc này mới ra khỏi phòng ngủ.



Cảm xúc của bà cụ Diệp vẫn chưa bình phục.



Diệp Ân Tuấn cũng chưa kịp bôi thuốc, nhẹ giọng nói với bà cụ Diệp mấy lời.



“Mẹ, mấy năm nay Nam Phương ở bên ngoài đã trải qua những điều gì chúng ta cũng không biết, có lẽ nó nghiêm khắc với Diệp Tranh một chút, nhưng dù sao cũng là cha con, có lẽ đánh Diệp Tranh xong chính nó cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng. Mẹ cũng đừng tức giận.”



“Con còn nói chuyện thay cho nó!”



Bà cụ Diệp vừa nghĩ đến những vết thương trên người Diệp Tranh thì lại tức giận ghê gớm.



“Nó vẫn là người làm cha sao? Con nhìn đi, có người cha nào lại đánh con mình đến như vậy không? Mẹ đã nói rồi, tại sao lại đưa Diệp Tranh đi ra ngoài liền không thấy bóng dáng, hóa ra là đưa đến một nơi mẹ không nhìn thấy để ngược đãi cháu trai mẹ.”



Bà cụ Diệp càng nghĩ càng tức giận.



Thẩm Hạ Lan đi tới, thấp giọng nói: “Mẹ, Diệp Tranh đã ngủ, con cũng đã bôi thuốc cho nó, mẹ yên tâm đi, Minh Triết đang ở cùng nó.”



“Vết thương trên người đứa nhỏ này thế nào? Mẹ cũng không dám nhìn.”



Bà cụ Diệp thở dài một hơi nói: “Đứa nhỏ này số khổ, mẹ ruột của mình không phải thứ gì, bỏ đi từ sớm, bây giờ vốn cho rằng cha ruột trở về, lại trải qua chuyện như vậy. Việc này nếu tâm lý năng lực chịu đựng kém một chút, sẽ xuất hiện chứng tự kỷ hay gì đó, mẹ làm sao xứng với người cha đã khuất của các con?”



Nói xong, hốc mắt bà cụ ẩm ướt.



Trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy không được tốt lắm.



Nói cho cùng, Diệp Tranh cũng là do một tay mình nuôi nấng, nhìn cậu bé như vậy, sao có thể không đau lòng? Mà phương pháp dạy con của Diệp Nam Phương thật sự khiến cho người khác không thể nào gật bừa.



Thẩm Hạ Lan cầm lấy hộp thuốc, quay mặt Diệp Ân Tuấn lại, nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh, nhưng lại hướng bà cụ nói: “Nam Phương trước kia cũng như vậy sao?”



“Làm sao có thể? Trước đây Nam Phương là người ôn hòa như vậy, không biết tại sao gần đây tính cách lại cực kỳ nóng nảy.”



Bà cụ Diệp khiến Thẩm Hạ Lan có chút sửng sốt.



“Gần nhất nóng nảy? Là gặp phải chuyện gì sao?”



Nếu như một người thuận buồm xuôi gió, hẳn sẽ không đột nhiên trở nên nóng nảy.



Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhớ tới những lời bà cụ Diệp nói với mình cách đây không lâu, rõ ràng, bà cụ Diệp cũng nhớ tới.



Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời im lặng.



Thẩm Hạ Lan thấy hai người đều không nói lời nào, có chút nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Em nói gì sai sao?”



“Không, là đột nhiên nhớ tới gần đây Nam Phương có thể thật sự gặp chuyện gì đó.”



“Ồ?”



Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.



Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Từ khi tiếp quản tập đoàn Hoàn Trí, nó vẫn luôn bận rất nhiều việc, anh nghe nói gần đây nó đang cố gắng tiến hành di dời đến ngoại ô phía nam, nhưng nghe nói kế hoạch không thuận lợi, công ty rất nhiều cổ đông có phần oán giận, có nhiều ý khiến không phù hợp. Dù sao Nam Phương cũng mới tiếp xúc với việc kinh doanh, nên khó trảnh khỏi việc sẽ xảy ra xung đột với những kẻ già đời kia.”



Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.



“Những cổ đông kia so sánh anh và Nam Phương?”



Nếu không phải như vậy, có lẽ Diệp Nam Phương cũng sẽ không cực đoan như vậy.



Dù sao lúc trước tình cảm anh em bọn họ vẫn luôn rất tốt.



Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, không nói gì, rõ ràng là tán đồng suy đoán của cô.



Bà cụ Diệp thở dài một hơi nói: “Haizz, các cổ đông cũ của công ty cũng chỉ nhìn vào lợi ích của họ. Hằng năm chúng ta trả cổ tức cho họ, ai làm tổng giám đốc cũng không quan trọng, chỉ cần là người của nhà họ Diệp chúng ta là được. Nhưng thay đổi tổng giám đốc, lợi ích của bọn họ đương nhiên sẽ ít đi, tất nhiên sẽ có chút lời oán giận. Lúc trước Ân Tuấn nói muốn dẫn các con đi ra nước ngoài du lịch, không phải vì một vài chuyện ràng buộc mà ở lại sao? Bây giờ Ân Tuấn còn ở trong nước, Nam Phương lại không có thành tích, ngược lại khiến lợi ích của những cổ đông đó bị tổn hại, đương nhiên sẽ có chút lời đồn bịa đặt lan truyền.”



Thẩm Hạ Lan coi như đã rõ.



Bây giờ có lẽ phía bên công ty đang chất vấn chuyện Diệp Nam Phương không có năng lực lãnh đạo, có một số cổ đông có lẽ kêu gọi Diệp Ân Tuấn trở về chủ trì đại cục.



Từ nhỏ, hai người đã bị người khác so sánh, Diệp Nam Phương khi còn bé không thèm để ý, không có nghĩa là bây giờ không thèm để ý, dù sao cũng đã là cha của đứa bé.



“Chuyện này thật ra cũng không có liên quan gì đến Ân Tuấn.”



Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đang phải chịu chút tai bay vạ gió.



Bọn họ không hề làm gì cả, đúng không?



Tại sao lại bị liên luỵ vào rồi?



Bà cụ Diệp đương nhiên biết rằng chuyện này không liên quan gì đến Diệp Ân Tuấn.



“Haizz, từ nhỏ Nam Phương đã không thông minh bằng Ân Tuấn, bị người khác lấy ra nói, nó cũng nhận. Bây giờ Diệp Tranh lại không thông minh bằng Minh Triết, vậy nên có lẽ đã kích thích đến nó, lại cộng thêm chuyện của công ty, khó tránh khỏi việc sẽ hà khắc với đứa bé.”



“Thế nhưng cho dù hà khắc đến mức nào, cũng không thể trút giận lên đứa con của mình! Mẹ, mẹ cũng thấy, trên người Diệp Tranh rất nhiều vết thương. Nói câu này có chút khó nghe, nhưng nếu mẹ ruột của cậu bé vẫn còn, bây giờ còn không phải sẽ liều mạng với Nam Phương sao? Mẹ xem đứa bé này đáng thương đến mức nào, mẹ ruột không có ở đây, cha ruột lại như vậy, nó đã chọc vào ai chứ?”



Thẩm Hạ Lan bây giờ đang bất bình thay cho Diệp Tranh.



Nếu Diệp Ân Tuấn đánh con trai mình đến như vậy, đến ngay cả suy nghĩ trực tiếp ly hôn với anh cũng đều có.



Bà cụ Diệp đương nhiên hiểu những lời nói của Thẩm Hạ Lan là thật, sao bà ta lại không nghĩ như vậy chứ.



“Mẹ thấy hay là để Ân Tuấn đến công ty một chuyến, trấn an những cổ đông kia một chút.”



“Không được!”



Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngăn cản.



“Mẹ, Nam Phương vốn là vì cổ đông của công ty trông cậy vào việc Ân Tuấn trở về nên mới cực đoan, bây giờ mẹ để Ân Tuấn quay lại công ty, việc này không phải đúng lúc khiến Nam Phương cảm thấy mình không đủ năng lực sao? Đến lúc đó lại đem cơn tức giận ném lên trên người đứa bé và Ân Tuấn, chúng ta cũng chịu không được. Nếu mẹ đã giao tập đoàn Hoàn Trí cho Nam Phương, vậy Ân Tuấn sẽ không nhúng tay vào. Dù sao chúng ta cũng có công ty của chúng ta cần phải quản lý.”



Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp nhìn về phía Diệp Ân Tuấn hỏi: “Có phải không?”



Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười.



Dáng vẻ bao che cho con của Thẩm Hạ Lan thật sự khiến anh cảm thấy rất vui.



Anh không hề có cảm giác xấu hổ khi được một người phụ nữ bảo vệ, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.



“Cười cái gì mà cười? Đang nói chủ đề nghiêm túc đấy.”



Thẩm Hạ Lan có chút khó hiểu trước nụ cười của Diệp Ân Tuấn.



Bà cụ Diệp nhìn thấy tình cảm thân mật của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, không khỏi cũng thở dài một hơi nói: “Được vợ mình che chở, cảm giác này không tệ đúng không?”



“Cũng được, rất tốt.”



Diệp Ân Tuấn không có chút nào xấu hổ, ngược lại càng cười vui vẻ hơn, nhưng động đến vết thương trên khóe mắt nên hơi đau.



“Đáng đời!”



Thẩm Hạ Lan trừng mắt liếc anh một cái, sau đó tiếp tục bôi thuốc cho anh.



Bà cụ Diệp thấp giọng nói: “Chuyện này trở về mẹ sẽ nói chuyện với Nam Phương, khúc mắc trong lòng nó nhất định phải tự mình nó tháo gỡ. Các con cũng không cần phải nhúng tay. Là do mẹ già rồi nên hồ đồ, Hạ Lan nói đúng, bây giờ các con đã không có ý định ở lại Hải Thành, tập đoàn Hoàn Trí cứ giao cho Nam Phương đi.”



“Mẹ, Nam Phương cũng chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, mẹ đừng nóng giận phát hỏa, chờ đến khi cậu ta nghĩ thông suốt là được rồi.”



“Chỉ mong vậy.”



Bà cụ Diệp nhìn ra bên ngoài một chút, đáy mắt khẽ động, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Thẩm Hạ Lan xử lý tốt miệng vết thương của Diệp Ân Tuấn, sau khi dán một cái băng dán cá nhân lên trên, lúc này mới cười nói: “Nhìn anh như vậy sao lại buồn cười thế chứ!”



“Cười anh đúng không? Em chờ đấy, xem anh thu thập em thế nào!”



Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Hạ Lan, cả người dựa vào người cô.



Thẩm Hạ Lan bị dọa đến mức vội vàng đẩy Diệp Ân Tuấn ra, thấp giọng nói: “Anh đàng hoàng một chút, mẹ đang ở đây!”



Nhưng bây giờ bà cụ Diệp căn bản không nhìn bọn họ, không biết đang suy nghĩ điều gì, có chút ngẩn người.



“Nhìn đi, mẹ căn bản không nhìn thấy chúng ta.”



Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói, thậm chí có chút không thành sờ soạng theo vòng eo của Thẩm Hạ Lan.



“Đừng làm rộn!”



Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn một cái, cảm thấy trên mặt bỏng rát.



Đúng lúc này, Thẩm Nghê Nghê từ phòng tắm đi ra.



“Mẹ, ba, bà nội, sao mọi người đều ở đây? Anh trai đâu?”



Thẩm Nghê Nghê tắm rửa khá chậm, bây giờ tóc vẫn chưa sấy khô, nhìn thấy mấy người Thẩm Hạ Lan ở phòng khách, không khỏi hỏi một câu.



Thẩm Hạ Lan nghe thấy giọng nói của con gái, liền đẩy Diệp Ân Tuấn ra.



Diệp Ân Tuấn vẫn bị tổn thương đôi chút, sau khi dùng ánh mắt lườm cô một cái, lúc này mới quay người nhìn về phía Thẩm Nghê Nghê.



“Bảo bối, đến đây, ba sấy khô tóc cho con.”



Thẩm Nghê Nghê nghe thấy Diệp Ân Tuấn muốn sấy tóc cho mình, đương nhiên là vô cùng vui vẻ, nhanh chóng chạy đến.



“Ba là tốt nhất.”



Cô bé dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, cười giống như đóa hoa.



Bà cụ Diệp nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê không buồn không lo như vậy, dáng vẻ không tim không phổi, không khỏi mỉm cười.



Không ai biết, lúc này ở trong phòng ngủ trên lầu hai, hai tên tiểu tử thúi đang quyết định một sự kiện kinh thiên động địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK