Chương 153: Chơi xỏ
Kiều Huy cười đau khổ: “Tôi cũng hy vọng tôi nhìn nhầm nhưng đôi mắt nói với tôi những gì tôi nhìn thấy đều là thật, không phải chỉ mình tôi mà các anh em đi theo cũng tận mắt chứng kiến. Nếu không tin có thể gọi bọn họ tới đây hỏi là biết.”
Mắt Kiều Huy vẫn còn rất tốt nếu không hắn cũng không thể nào làm công việc phụ trách tin tức tình báo của Hoa Hồng Gai được. Hắn đã nói như vậy thì hai chị em Mạt Lợi đương nhiên sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
Cả hai chị em Mạt Lợi nhìn nhau, dường như họ nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc đang được che giấu.
Nếu không phải trước đó cả hai chị em họ đã từng quá xem nhẹ Lâm Phi thì lúc này những lời nói của rồi của Kiều Huy về chiến thích của Lâm Phi sẽ không thể khiến bọn họ xem trọng Lâm Phi được.
“Các anh không xảy ra đụng độ gì với Lâm Phi chứ?”
Hai chị em Mạt Lợi có vẻ vẫn còn nghi ngờ với chiến tích của Lâm Phi. Huyết Mai lại không hề như vậy, dù sao cô ta đã từng đích thân cảm nhận được thực lực của Lâm Phi, điều mà cô ta quan tâm đương nhiên không phải là chuyện Lâm Phi giết bao nhiêu người của Thanh Long bang mà là khả năng Lâm Phi đứng về phía cô ta là bao nhiêu.
Kiều Huy lặng người rồi vội đáp: “Không, có điều Lâm Phi bảo tôi chuyển lời tới hội trưởng.”
“Hắn nói gì?” Huyết Mai chăm chú nghe. Đối với một người đã từng đột nhập vào biệt thự và nhìn hết sạch thân hình của mình, thậm chí còn mồm mép, Huyết Mai đương nhiên không thể chờ đợi với tâm trạng bình tĩnh được.
“Hội trưởng, lời này tôi nghĩ rằng nên nói riêng với hội trưởng.” Kiều Huy đương nhiên không phải kẻ ngốc mà đem nguyên câu nói của Lâm Phi nói với Huyết Mai trước mặt chị em Mạt Lợi.
Đợi sau khi hai chị em Mạt Lợi rời đi, Kiều Huy mới bấm bụng nhắc lại nguyên văn câu nói của Lâm Phi. Hắn vốn cho rằng hội trưởng không nổi trận lôi đình thì cũng không thể tha cho Lâm Phi, đương nhiên người truyền lại lời như hắn cũng không thể dễ sống được.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ đến là sau khi Huyết Mai nghe xong, cô ta không hề tỏ ra tức giận, thậm chí chỉ hơi đỏ mặt, xấu hổ.
Kiều Huy đương nhiên cảm nhận được mối quan hệ bất thường giữa hội trưởng của mình và Lâm Phi. Mặc dù hắn không biết Lâm Phi làm thế nào mà có thể quyến rũ một bông hồng có gai như Huyết Mai nhưng điều đó không thể ngăn được sự khâm phục mà Kiều Huy dành cho Lâm Phi.
Kiều Huy trước nay vẫn cho rằng trên đời này không có bất kỳ người đàn ông nào có thể lọt vào con mắt của Huyết Mai nhưng Lâm Phi lại cho hắn một bài học rất sinh động. Lâm Phi lại không hề biết rằng chỉ một câu nói vô tình của hắn đã kéo Kiều Huy thành “fan” chính hiệu của mình.
Kể cả có biết thì Lâm Phi cũng sẽ không có quá nhiều cảm xúc vì dù gì hắn cũng chẳng thiếu gì “fan”. Trong phạm ví trên thế giới, đặc biệt là giới lính dụng binh thì lv có quá nhiều fan rồi. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Lâm Phi không quan tâm đến việc hắn có fan hay không. Hiện giờ hắn đang khó chịu đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.
Vốn dĩ Lâm đại nhân đã xử lý gọn gàng được đám tôm tép liu riu của Thanh Long bang rồi phi như ngựa về khách sạn quốc tế Hồng Cốc nơi mà hắn và Thẩm Bội Ni hò hẹn, hắn chỉ muốn lao vào bảo bối Thẩm này cho thật đã. Lâm Phi khó khăn lắm mới quay thật nhanh về khách sạn tìm được phòng mà Thẩm Bội Ni đang ở nhưng khi đẩy cửa bước vào hắn hoàn toàn chết lặng.
Căn phòng thì rất tuyệt từ cách trang trí đến sắp xếp không có gì để chê, còn đối tượng mà Lâm Phi hẹn họ là Thẩm Bội Ni thì đang khoác trên mình một bộ đồ ngủ mềm mỏng nhẹ nhàng, nhan sắc xinh đẹp, thân hình mạn diệu nhìn thôi cũng đủ mê đắm lòng người.
Đây là cảnh tượng vô cùng tuyệt vời, cũng là cảnh mà Lâm Phi hắn mong mỏi trông thấy. Đương nhiên, nếu không phải bên cạnh Thẩm Bội Ni là Lăng Vi Vi thì cảnh này thực sự khiến người ta mê đắm hơn nhiều.
“Bội Ni, đây là chị à?” Dù ngây người, dù bất ngờ vì có thêm một Lăng Vi Vi xuất hiện nhưng hiển nhiên điều đó không ảnh hưởng đến việc Lâm Phi phát huy tài ăn nói với cái lưỡi dài ba tấc của mình: “Mặc dù tôi biết chị muốn tốt cho tôi nhưng nói thế nào đi nữa thì khi chưa được tôi đồng ý chị lại đã kéo trưởng phòng Lăng của chúng ta tới rồi. Tôi nói cho chị biết, tôi không phải là loại vô sỉ một chân lên hai thuyền như vậy. Cho dù là cả hai người có cùng suy nghĩ thì tôi cũng không nghe theo được.”
“Đương nhiên, nếu cả hai người nhất quyết như vậy thì tôi tôn trọng ý kiến của hai người.”
Sau một hồi nói năng oai phong lẫm liệt, cả người Lâm Phi toát lên vẻ chính nghĩa khiến người ta cảm thấy kính nể. Đương nhiên, tiền đề là việc không xem xét nội dung mà hắn vừa nói.
Người ban đầu ngây ra là Lâm Phi nhưng sau một hồi phát ngôn đường đường chính chính của hắn thì trưởng phòng Lăng – người định hỏi tội hắn lại cũng ngây người theo.
Lăng Vi Vi vốn cho rằng sự xuất hiện của cô ta nhất định sẽ khiến cho Lâm Phi, một tên “gian phu” phải hết hồn còn Lăng Vi Vi sẽ được đà mà “lên lớp” cho Lâm Phi một bài để hắn ý thức được sai lầm của mình, tránh xảy ra những chuyện như thế này lần nữa.
Tốt nhất là cắt đứt liên hệ với Thẩm Bội Ni và trong lòng hắn chỉ được có một người duy nhất là cô ta – Lăng Vi Vi.
Đương nhiên trưởng phòng Lăng đã quá xem thường khả năng ứng biến của Lâm Phi. Ừm, tóm lại là do cô ta đã quá coi thường độ dày của da mặt Lâm Phi.
Căn phòng chợt chìm vào im lặng lạ thường thì đột nhiên bị tiếng cười của Thẩm Bội Ni phá tan bầu không khí im lặng đó. Hành động có của cô ta như một lượt sóng mới nổi lên, đôi mắt phượng với hàng mi dài cong vút đảo đi đảo lại giữa Lâm Phi và Lăng Vi Vi.
So với con mắt đang thừ ra của Lăng Vi Vi thì Thẩm Bội Ni lại thấy bình thường và khá thoải mái với lời nói hùng hồn đó của Lâm Phi.
Vốn dĩ Thẩm Bội Ni đã bỏ đi sự dè dặt, do dự, chủ động hẹn Lâm Phi nên cô ta vốn cho rằng đêm nay sẽ là đêm khiến tình cảm giữa cô ta và Lâm Phi càng thêm mặn nồng, để lại dấu ấn không thể phai nhạt trong lòng Lâm Phi nhưng không thể ngờ Lăng Vi Vi lại đột nhiên sát phạt đến tận nơi.
Vì mối quan hệ đồng nghiệp nên Thẩm Bội Ni không có cách nào đuổi Lăng Vi Vi đi, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới việc thấy Lăng Vi Vi bị Lâm Phi lên giọng mà cảm thấy nực cười.
“Em đừng hiểu nhầm, không phải chị kéo trưởng phòng Lăng tới đâu, tự cô ấy tìm đến thôi. Nhưng dù gì cũng đã tới rồi thì chỉ cần trưởng phòng Lăng không ngại thì chuyện “song phi” tôi cũng không ngại đâu.
Thẩm Bội Ni hiển nhiên không hề quên Lăng Vi Vi đã lên giọng với mình, nên phản đòn lập tức.
“Sao lại không ngại chứ.” Lâm Phi mồm thì nói không ngại nhưng đôi mắt hắn không ngừng chĩa vào từng đường cong nhấp nhô trên cơ thể hai người con gái trước mặt. Rõ ràng, hắn chẳng ngại gì với đề nghị của Thẩm Bội Ni cả.
“Hai, hai người…”
Vốn dĩ Lăng Vi Vi còn đang ngây người vì những lời nói xằng bậy đó của Lâm Phi nên đương nhiên cô ta không thể nghĩ được Thẩm Bội Ni sẽ nói những lời hoang đường tự hạ thấp bản thân như vậy. Thẩm Bội Ni tức giận trợn trừng mắt không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
“Hừ, hai người không phải đang chọc tức để tôi phải tự đi chứ, tôi không bị lừa đến mức đó đâu. Tối nay tôi ngủ ở đây.”
Lăng Vi Vi không phải người bình thường, cô ta có thể được Mộ San San trọng dụng và trở thành một trưởng phòng chức cao vọng trọng như vậy thì năng lực và khả năng điều tiết cảm xúc đương nhiên không hề tồi. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Lăng Vi Vi nhanh chóng hiểu ra được điều mấu chốt bên trong đó. Cô ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Phi một lượt rồi đá bay đôi giày cao gót và ngồi lên ghế sofa, rõ ràng là muốn ở lại.
Thấy Lăng Vi Vi hiểu nhầm dụng ý của mình, bỏ đi bộ dạng trưởng phòng thường ngày, Lâm Phi chỉ biết lau mồ hôi rồi than thở con gái quả nhiên không dễ bị lừa, đặc biệt là loại con gái gặp phải chuyện bất ngờ xảy ra mà vẫn có thể giữ sự bình tĩnh đến lạ thường.
Đương nhiên Lăng Vi Vi chính là loại người như vậy.
Mặc dù trưởng phòng Lăng không phóng khoáng như Thẩm Bội Ni nhưng cô ta đương nhiên không thuộc kiểu người có thể dễ dàng bị người khác lừa dối và nhận thua.
Lâm Phi muốn chọc cho cô ta tức điên lên rồi bỏ đi, sau đó tận hưởng thế giới riêng chỉ có hai người hắn và Thẩm Bội Ni nhưng điều đó là không thể.
——————-