Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị Thẩm, tôi không hề có ý gì khác, chỉ là muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Lâm Phi, còn lựa chọn như thế nào, chúng ta còn phải xem ở Lâm Phi.”
Ở cái khoản tranh giành đàn ông này, Lăng Vi Vi rõ ràng không phải là đối thủ của Thẩm Bội Ni, nhưng Lăng Vi Vi cũng không muốn để yên cho Lâm Phi và Thẩm Bội Ni tận hưởng thế giới riêng của hai người họ, dứt khoát buộc Lâm Phi phải lựa chọn.
Trong lúc mà Lâm Phi đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi tình cảnh éo le này thì đột nhiên điện thoại của hắn reo lên.
Lâm Phi lập tức vui mừng ra mặt, cuộc gọi này đến thật đúng lúc, lập tức rút điện thoại ra bấm nút nghe trước mặt hai người họ.
“Chú, có chuyện gấp, chú đang ở đâu rồi, mau đến cứu cháu.”
Cuộc gọi này là của Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi vừa nghe máy con bé đang hét lớn kêu cứu.
Nếu như là bình thường, Lâm Phi cũng chẳng mấy hứng thú mà để tâm đến con nha đầu khùng này làm gì, nhưng với hôm nay thì tiếng kêu cứu của Hứa Doanh Doanh lại đến rất đúng thời điểm.
Cơ hội đưa đến tận miệng thế này, Lâm Phi làm sao mà có thể không nắm lấy cho được.
“Doanh Doanh cháu nhất định phải bình tĩnh lại, chú sẽ lập tức đến đó.”
Lâm Phi liền nói lớn vào trong điện thoại, sắc mặt trở nên gấp gáp, người không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng Hứa Doanh Doanh hẳn phải là người rất thân thiết với Lâm Phi.
Ngay cả Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi hai người đứng ngay cạnh Lâm Phi cũng không thể tìm thấy một sơ hở nào trên khuôn mặt Lâm Phi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có cần giúp gì không?”
Bởi vì điện thoại của Lâm Phi mở loa ngoài, nên cả Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đều nghe được hết được những lời cầu cứu ngắn gọn của Hứa Doanh Doanh.
Sau khi nghe những lời cầu cứu của con bé, cả hai cô gái đều không còn để tâm đến việc tranh giành Lâm Phi nữa, mà gần như cùng lúc hỏi thăm Lâm Phi.
“Không có thời gian để giải thích đâu, tôi phải đi trước đây.” Lúc này mà còn không đi thì đợi đến lúc nào nữa.
Lâm Phi nhanh như gió chạy ra khỏi phòng làm việc của Lăng Vi Vi, chỉ để lại cho hai cô gái một hình bóng đang vụt đi.
“Chị Thẩm, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Sau khi Lâm Phi rời đi, trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi giấu không nổi sự lo lắng.
“Tạm thời đừng nên báo cảnh sát vội, chúng ta cũng nên làm rõ xem có chuyện gì xảy ra trước đã.”
Mồm thì nói là không cần, nhưng trong lòng Thẩm Bội Ni cũng đã có mấy phần lo lắng rồi.
Có lẽ ngay cả đến Hứa Doanh Doanh cũng không ngờ rằng, một cuộc điện thoại kêu cứu của con bé lại có thể khiến cả hai nữ nhân viên vô cùng mạnh mẽ đều phải lo lắng.
Nhưng chủ yếu cũng phải trách cả hai cô ả đều không biết tính nết nghịch ngợm của Hứa Doanh Doanh, đương nhiên khả năng ứng biến tức thời và tài diễn xuất thượng thừa của Lâm Phi cũng là một trong những yếu tố quan trọng.
Cũng không biết tại làm sao, mà ngay khi Lâm Phi biến mất khỏi tầm mắt của mình, Lăng Vi Vi lại buột miệng nói ra lời này.
“Anh ấy liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Bội Ni mỉm cười, quay lại trêu chọc Lăng Vi Vi: “Tôi nói trưởng phòng Lăng này, cô không phải đúng là đã thích hắn ta rồi đấy chứ, tiêu chuẩn của cô từ lúc nào mà hạ xuống thấp đến vậy?”
“Chị Thẩm, chị nghĩ đi đâu vậy. Tôi chỉ là muốn mời anh ấy đi ăn để bày tỏ sự biết ơn thôi, làm sao có thể có chuyện đó được.”
Lâm Phi đột nhiên bỏ đi, làm cho cuộc tranh cãi cũng tự nhiên biến mất, trong lòng không còn ý tranh giành nữa thành thử da mặt Lăng Vi Vi cũng tự nhiên dãn ra, bị câu trêu của Thẩm Bội Ni làm cho đỏ ứng hết cả lên.
“Có thật là chỉ có vậy thôi không?”
Thẩm Bội Ni cười hà hà, đôi mắt phượng hoàng dài quyến rũ như thăm dò Lăng Vi Vi, trong đôi mắt ấy lóe lên những tia sáng khác thường: “Trưởng phòng Lăng, nếu đúng là cô không có tình ý với hắn ta, thế thì để tôi tiến tới vậy.”
“Chị Thẩm, tên Lâm Phi đó có gì tốt đẹp mà khiến chị cứ phải sống chết để bám lấy hắn vậy.”
Lăng Vi Vi không có câu trả lời thực sự cho câu hỏi của Thẩm Bội Ni mà ngược lại cô ta bắt đầu vặn vẹo lại Thẩm Bội Ni.
Trên phương diện công việc, Lăng Vi Vi tuyệt đối không thua kém Thẩm Bội Ni, nhưng trên phương diện tình cảm, Thẩm Bội Ni lại có kinh nghiệm hơn một chút.
“Cô em ngốc nghếch của tôi ơi, vốn đáng quý nhất của chúng ta là thanh xuân. Nhưng cái vốn đó cũng sẽ theo thời gian mà đi mất, có thể trong độ tuổi xuân sắc nhất gặp được người mình yêu, đó là do ông trời đã ban ơn cho chúng ta, bây giờ không biết nắm lấy, chẳng nhẽ đợi đến lúc chúng ta đầu hai thứ tóc rồi mới đi tìm hạnh phúc của mình hay sao?”
Hai câu đó của Thẩm Bội Ni khiến Lăng Vi Vi rơi vào trạng thái trầm mặc, thanh xuân là vốn quý nhất của người phụ nữ, cũng là thứ dễ dàng mất đi nhất.
Trước đây, Lăng Vi Vi chưa từng để ý đến sự chạy trôi của thời gian, khi Thẩm Bội Ni nhắc đến điều đó, Lăng Vi Vi đột nhiên nhận ra rằng bản thân cũng đã đến cái tuổi lập gia đình rồi.
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Lăng Vi Vi ngẩng đầu lên: “Nói như vậy, Lâm Phi chính là người mà chị cho là đúng đắn?”
“Nói thực lòng ra thì chị cũng không biết, có điều ở trên người của cậu ấy có cái gì khiến chị rất say mê.”
“Ví dụ như?”
“Cảm giác thần bí và an toàn.”
….
Không dám quay đầu lại Lâm Phi cứ thế chạy đến khi tới đại sảnh mới dừng lại thở gấp, đã lâu lắm rồi hắn mới gặp phải tình cảnh khiến hắn phải tháo lui như vậy.
Nếu được lựa chọn, Lâm Phi nguyện trở lại chiến trường lính đánh thuê để đối đầu với hai tiểu đội lính đánh thuê, còn hơn là phải quay lại đối diện với Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi.
Nếu như hai người họ từng người một đưa ra lời mời hẹn hò với Lâm Phi, thế thì đó thực sự là một chuyện rất tuyệt vời. Nhưng hai người cùng mời một lúc, thì đó lại là một thảm họa.
Sau khi rời khỏi toà nhà được hơn mười phút, Lâm Phi đột nhiên nhớ ra, hắn chỉ biết mượn cớ để bỏ chạy, mà không nghe rõ xem con nha đầu Hứa Doanh Doanh nói cái gì.
Hắn chỉ nhớ là Hứa Doanh Doanh hình như là cầu cứu hắn, còn cụ thể là chuyện gì thì hắn không nghe được một chút gì cả.
Dù gì thì con nha đầu này cũng đã giúp hắn giải vây, Lâm Phi nghĩ vậy liền lấy điện thoại gọi lại cho Hứa Doanh Doanh: “Ê, nha đầu, lúc nãy cháu nói cái gì ý nhỉ?”
“Chú, chú có làm sao không vậy. Chú không nghe được cháu nói cái gì sao, còn phán ứng rõ ghê. Uổng công cháu còn tưởng là chú quan tâm cháu thật, chú, chú làm cháu quá thất vọng rồi….”
“Được rồi, rốt cuộc là có chuyện gì, nếu không có việc gì thì chú tắt máy đây.”
Nghe thấy phía bên kia điện thoại Hứa Doanh Doanh vẫn cứ chua ngoa đanh đá đầy tưng tửng, Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tắt máy.
Lâm Phi nghĩ con nha đầu chết tiệt này khéo lại mượn cớ để lừa hắn đến đó, không biết chừng lại nghĩ ra trò gì mới đợi hắn.
Hứa Doanh Doanh mặc dù tưng tửng như vậy, mỗi lần có nó ở bên cạnh, Lâm Phi cũng cảm nhận bản thân như được trở về thời còn đi học.
Có điều mấy ngày trước khi cùng con bé đến quán rượu để xõa, Lâm Phi không có ý định tiếp tục để con bé đi uống rượu nữa.
Nếu mà đem ra so sánh, thì cuộc sống về đêm Lâm Phi vẫn thích ở bên Thẩm Bội Ni hơn, một báu vật thành thục hiếm có.
Khi mà Lâm Phi còn đang mải suy nghĩ có nên nhắn tin cho Thẩm Bội Ni, ôn lại những khoảng thời gian tuyệt vời trong đêm, thì phía bên kia Hứa Doanh Doanh bắt đầu kêu gào khóc lóc.
“Đừng tắt, đừng tắt mà, chú tuyệt đối đừng tắt. Xe của cháu cũng thua cắm cho người ta rồi, nếu chú không giúp cháu, cháu chỉ còn có thể mang nốt bản thân ra đặt cược thôi, khụ khụ….”
Phía bên kia điện thoại Hứa Doanh Doanh vừa nói, vừa khóc lóc.
Mặc dù biết rõ là Hứa Doanh Doanh khả năng cao là diễn kịch, nhưng Lâm Phi cũng không nhẫn tâm tắt máy, Hứa Doanh Doanh nghịch ngợm thì nghịch ngợm thật, nhưng bản tính không phải là xấu.
“Nói rõ ràng xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì.”
Đến xe cũng thua rồi, lại còn dây dưa đến đánh bạc, Lâm Phi cũng không thế khoanh tay đứng nhìn, đành phải nhẫn nại hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK