Bây giờ đã quá giờ làm.
Nhưng Lâm Phi cũng chưa từng đi làm đúng giờ nên so với lúc trước, có mặt ở tòa Vọng Nguyệt hơn chín giờ là đã sớm lắm rồi.
“Có vẻ như không ổn lắm.”
Sau khi bước vào tầng làm việc của tập đoàn Mộ Thị trong tòa Vọng Nguyệt, Lâm Phi rất nhạy cảm phát hiện ra bầu không khí của công ty không giống thường ngày.
Dưới sự lãnh đạo của Mộ San San, tính tích cực và hiệu quả công việc của các nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị rất cao, điều này có quan hệ trực tiếp với tính cách và phương châm lãnh đạo “có công phải thưởng, có tội phải phạt” của Mộ San San.
Nói đơn giản là trong giờ làm việc, các nhân viên ở đây rất ít khi trốn việc, đương nhiên là trừ Lâm Phi ra vì trước giờ Mộ San San chưa từng nhìn nhận Lâm Phi là một nhân viên thực sự. Nếu không thì với những hành động Lâm Phi làm ở phòng hành chính tổng hợp, hắn sớm đã bị sa thải không biết bao nhiêu lần rồi.
Cho dù có người trốn việc trong giờ làm nhưng cũng đều lén lén lút lút nhưng rõ ràng hôm nay các nhân viên trong tập đoàn đều không tập trung.
Mấy cô gái bàn trên thầm thì nói chuyện riêng. Trước đây có tới bốn bảo vệ trực ban trước cửa, nhưng hôm nay chỉ còn một người.
Thỉnh thoảng có vài nhân viên phòng khác đi qua Lâm Phi, nhưng ai nấy cũng mặt nhăn mày nhó.
Cả tập đoàn Mộ Thị mang trong mình dáng vẻ như đang sắp đối mặt với giông tố bão bùng.
Tới khi vào khu vực làm việc của phòng hành chính tổng hợp, Lâm Phi mới cảm thấy tìm được một chút không khí làm việc trước đây.
Hầu hết nhân viên nữ trong phòng đều đang vùi đầu trong công việc, bầu không khí rõ ràng cũng nghiêm túc hơn nhiều so với vài ngày trước, khi Lâm Phi vừa tới đây làm việc.
“Tiểu Na Na, mau báo cáo cho tôi biết công ty đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lâm Phi ghé sát vào khu làm việc của Tiêu Y Na, khẽ cúi người và cười ha ha hỏi cô.
Tiêu Y Na mặc bộ đồ công sở màu cà phê nhạt, sự xuất hiện đột ngột của Lâm Phi ngay bên cạnh khiến cô bị dọa sợ hãi, cô khẽ mở miệng trách móc anh: “Tên Lâm Phi anh không thể nói chuyện bình tử tế được sao, cấp bậc mọi người đều ngang nhau mà tôi còn có thời gian làm việc lâu hơn anh, dựa vào đâu mà phải báo cáo với anh.”
“Dù gì tôi cũng là trợ lý phòng hành chính tổng hợp, cũng chỉ thấp hơn cô Lăng Vi Vi đó nửa bậc, nói thế nào cũng là cấp trên của cô. Cô bé à, tôi cảnh cáo cô, tôi là cấp trên không bắt cô thực hiện quy tắc ngầm đã đủ hào phóng lắm rồi. Nếu như cô không mau chóng báo cáo công việc với tôi thì tối nay tôi sẽ xử cô đấy.”
Lâm Phi trưng chức trợ lý phòng hành chính của mình ra để thể hiện quyền cấp trên.
Nhưng khổ nỗi Tiêu Y Na rõ ràng không trúng kế của Lâm Phi. Gương mặt thanh tú khẽ đỏ, cô nhịn không được mắng Lâm Phi: “Anh bớt bớt đi, muốn dùng quy tắc ngầm với tôi, đợi anh lên chức phó phòng hẵng nói, mới có trợ lý phòng hành chính tổng hợp, cũng chẳng hơn bảo vệ là mấy.”
“Tiểu Na Na, xem ra cô không định báo cáo tình hình với tôi rồi đúng không. Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành chịu thiệt thi triển mỹ nam kế với cô thôi.”
Lâm Phi vừa nói vừa chen vào khu làm việc của Tiêu Y Na.
“Lâm Phi thối, anh đi chết đi, mau tránh ra, hôm nay không được.” Khu làm việc của Tiêu Y Na vốn đã không lớn nên Lâm Phi vừa vào, hơn nửa cơ thể yêu kiều của Tiêu Y Na đã dán sát lên người Lâm Phi, mà bàn tay to lớn của Lâm Phi còn thuận tay kéo lấy chiếc eo nhỏ xíu của cô, nhìn như thể Tiêu Y Na cô đang chủ động dính lên người Lâm Phi vậy.
“Hôm nay không được? Không lẽ cô tới ngày đó rồi?”
Lâm Phi ngờ vực dò xét một vòng Tiêu Y Na, hắn cũng không định làm gì Tiêu Y Na mà chỉ đơn thuần muốn nghe ngóng chuyện công ty từ phía Tiêu Y Na.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Tiêu Y Na, chắc là đến tháng rồi.
“Anh mới tới ngày đó đấy!” Nắm đấm yếu ớt của Tiêu Y Na đột nhiên đập lên ngực Lâm Phi, gương mặt trái xoan diễm lệ quay phắt sang: “Nói thật với anh vậy, công ty xảy ra chuyện lớn rồi. Còn về chuyện gì, anh cũng đừng hỏi nhiều nữa, chuyện này anh không nên biết.”
“Shit, đến số đo ba vòng của cô tôi còn biết thì còn có chuyện gì tôi không thể biết.”
Lâm Phi không đồng tình, phản bác lại Tiêu Y Na.
“Ây, đây không phải là trợ lý Lâm của chúng ta sao, tôi đang định tìm cậu đây, bây giờ cậu không bận sao?”
Hương thơm thoang thoảng của phụ nữ trưởng thành nhẹ nhàng phảng phất, Lâm Phi không cần quay đầu lại, cũng không cần nghe tiếng mà chỉ dựa vào mùi hương dịu liền có thể phán đoán ra người tới là ai.
Cả phòng hành chính này chỉ có vài người già dặn, nhưng người có hương thơm dịu mát, giọng nói lại mê hoặc hồn người, ngoài Thẩm Bội Ni không có người thứ hai.
“Thẩm, chị Thẩm.”
Tiêu Y Na vốn muốn cắn hai cái lên người Lâm Phi để báo thù vì tên khốn kiếp này lại đường hoàng bình luận về ba vòng của cô, lẽ nào không biết đây là chuyện riêng tư của con gái người ta sao.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Thẩm Bội Ni lại là cứu cánh trá hình của Lâm Phi. Thẩm Bội Ni vội vàng đẩy Lâm Phi ra khỏi khu làm việc của mình rồi đứng dậy chào Thẩm Bội Ni.
“Tôi nói này Thẩm…chủ quản lý Thẩm, lẽ nào chị không thấy tôi đang thảo luận chuyện ba vòng của Tiểu Na Na sao, ừm, công việc mà?”
Lâm Phi đầy một mặt bất mãn nhìn chằm chằm Thẩm Bội Ni, nói không biết ngại dù chỉ một chút.
Thực tế, Lâm Phi đúng là cũng không cảm thấy có bất cứ sự ngượng ngùng nào. Ngày đầu tiên đi làm, hắn đã mượn cái danh trợ lý phòng hành chính tổng hợp hữu danh vô thực trêu ghẹo cả một đám con gái rồi.
Nếu như người tới là Mộ San San, có lẽ Lâm Phi cũng ngại ngần một chút, còn về Thẩm Bội Ni đáng yêu này ấy mà, mọi người đã thân như vậy rồi, đương nhiên sẽ không có gì phải ngại.
Lâm Phi đối diện với Thẩm Bội Ni như không nhưng không có nghĩa da mặt Tiêu Y Na cũng có thể đạt tới trình độ ấy.
Gương mặt trái xoan xinh xắn của Tiêu Y Na đột nhiên dày đặc một lớp sương đỏ ửng, vành tai ngọc ngà dường như cũng nhuốm sắc đỏ gay.
Dù gì Thẩm Bội Ni cũng là cấp trên của Tiêu Y Na, dưới gương mặt giận dữ lẫn thẹn thùng của Tiêu Y Na, đôi cao gót màu đen giẫm mạnh lên chân Lâm Phi, mà không chỉ có giẫm, gót sen hồng còn phẫn nộ day day mấy cái trên chân Lâm Phi.
“Hi hi……”
Thẩm Bội Ni không nhịn được bật cười thành tiếng. Ngay cả khi cười, cô gái này cũng có thể cười hút hồn như vậy, Lâm Phi nghe mà muốn “đứng núi này trông núi nọ”.
“Sư…ư” Lâm Phi không nén nổi cơn đau dưới chân mà rít lên một tiếng rồi nhìn Tiêu Y Na bằng khuôn mặt kinh hãi: “Tiểu Na Na, cô làm gì vậy, cho dù tối qua tôi không thỏa mãn cô, cô cũng không thể mưu sát chồng bằng cách này chứ.”
“Mưu sát chồng…”
Hàm răng trắng bạc của Tiêu Y Na suýt nữa rụng rời, cô hận không thể tháo đôi cao gót dưới chân ra đánh thật mạnh vào đầu Lâm Phi mấy cái.
Đầu tiên nói tới ba vòng, sau đó lại mưu sát chồng. Nếu như Lâm Phi chỉ nói lung tung lúc riêng tư thì cũng thôi đi, nhưng đây là trước mặt Thẩm Bội Ni. Vừa nghĩ tới việc Thẩm Bội Ni sẽ coi thường mình chỉ vì mấy câu nói bừa của Lâm Phi, Tiêu Y Na liền muốn khóc.
“Chị Thẩm, chị, chị đừng nghe Lâm Phi nói bừa, em và anh ta…”
Tiêu Y Na giậm chân mấy cái, đôi mắt mỹ miều như muốn xẻo thịt Lâm Phi. Cô vội vàng giải thích với Thẩm Bội Ni, cố gắng chứng minh cô và Lâm Phi trong sạch.
“Được rồi, cậu ta là người như thế nào tôi còn không biết sao.” Thẩm Bội Ni nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Tiêu Y Na vỗ nhẹ hai cái tỏ ý an ủi rồi quay qua chau mày lườm Lâm Phi: “Trợ lý Lâm, tôi đích thân tới tìm cậu. Cậu xem có thể bớt chút thời gian cho tôi không?”
Đây là đang hẹn hắn sao, Lâm Phi ngầm cảm thán trong lòng.
Ban ngày ban mặt còn ở ngay trước mặt Tiêu Y Na mà cô Thẩm Bội Ni này lại dám to gan dẫn dụ hắn. Đúng là “thời thế thay đổi, lòng người không như trước”, không lẽ cô gái này định chơi trò tình ái văn phòng ban ngày ban mặt?
Chuyện, chuyện này thật sự quá…quá hiểu ý của Lâm Phi rồi.