Chỉ có yêu thích, tôi mới cởi đồ của cô. Nếu như tôi không thích cô thì dù có đẹp đến mấy tôi cũng sẽ không nhìn dáng vẻ trần trụi của cô.
Đây chính là thái độ nhất quán của Lâm Phi đối với phụ nữ, lưu manh là lưu manh nhưng cũng có giới hạn không thể vượt qua.
“Nói như vậy là em thích chị sao?”
Đôi mắt quyến rũ của Thẩm Bội Ni xoay tròn chứa chan tình ý, thừa sức mê hoặc hồn người lại khiến người ta không kìm được mà sinh lòng say mê.
“Tôi không thích chị mặc đồ.”
Lâm Phi làm mặt nghiêm túc, thành thật nói.
Gương mặt diễm lệ của Thẩm Bội Ni khẽ ửng đỏ như người say, cô ta không chịu được trách móc Lâm Phi nhưng cũng không có ý giận dữ với hắn mà ngược lại, trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, khó nói nên lời.
Cộp, cộp, cộp! Tiếng giày cao gót từ bên ngoài văn phòng của Thẩm Bội Ni truyền tới rồi im bặt trước cửa, kèm theo đó là giọng nói trong veo đầy sức hút của Lăng Vi Vi vang lên.
“Chị Thẩm, chị có ở bên trong không?”
“Cậu nói xem, tôi nên mời trưởng phòng Lăng của chúng ta vào hay không nên đây?”
Thẩm Bội Ni không đáp lại câu hỏi của Lăng Vi Vi ở ngoài cửa mà đưa đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Lâm Phi.
“Đây là văn phòng của chị mà, nếu đã là trưởng phòng Lăng của chúng ta tới tìm, nhất định là vì chuyện công việc, vậy tôi đi trước đây.”
Đùa à, mặc dù Thẩm Bội Ni rất hấp dẫn, Lâm Phi cũng rất muốn nếm thử phong tình từng trải của cô, nhưng Lăng Vi Vi còn ở bên ngoài, nếu như cô ta bất chấp mà đẩy cửa xông vào, nhìn thấy hắn và Thẩm Bội Ni ở cùng nhau, chưa biết sẽ gây nên sóng gió gì.
Lăng Vi Vi làm ầm ĩ là chuyện nhỏ nhưng cô ta lại là cánh tay phải của Mộ San San, một khi Lăng Vi Vi không vui, chạy tới chỗ Mộ San San tố giác, bị hai gọng kìm là Mộ San San và Lăng Vi Vi kẹp ở giữa, Lâm Phi sẽ chết rất thảm, rất thảm.
Một người là chủ tịch, người kia là trưởng phòng, một khi hợp tác với nhau thì trừ khi Lâm Phi rời khỏi tập đoàn Mộ Thị, nếu không sẽ bị hai người họ dày vò tới chết.
“Nếu như cậu im lặng ngồi trong này, tôi sẽ cho cậu sờ một cái.”
Thấy Lâm Phi muốn bỏ đi, Thẩm Bội Ni lại ấn hai cánh tay trắng ngần thon dài lên hai vai Lâm Phi, đôi bồng đảo đầy kiêu hãnh trước ngực khẽ rung lên gần như đã dán lên mặt hắn.
“Thật không?”
“Bây giờ tin rồi chứ?”
Lâm Phi không còn chút nghi hoặc nào nữa, lý do rất đơn giản, bàn tay to lớn của hắn đã úp lên trên bồng đảo căng tròn đó của Thẩm Bội Ni.
Hơn nữa không phải Lâm Phi tự đặt tay lên mà Thẩm Bội Ni tóm tay hắn đưa lên đó.
“Chuyện là, em có thể nặn một chút không?
Mặc dù ngoài miệng Lâm Phi đang hỏi ý Thẩm Bội Ni nhưng cái tay phía dưới lại không chút ngại ngần mà vừa nắm, vừa xoa vừa nặn, cực kỳ vui vẻ.
“Á….”
Bàn tay to lớn đó của Lâm Phi bấm véo không nể nang chút nào khiến Thẩm Bội Ni không nhịn được kêu lên, chân đứng không vững, nửa người ngả vào lòng Lâm Phi.
“Cảm thấy thế nào?”
“Vô cùng đã tay, độ đàn hồi trên cả tuyệt vời, tới mức không nỡ rời tay.”
“Tôi cũng không ngại để cậu sờ tiếp nhưng mà cậu thực sự muốn trưởng phòng Lăng của chúng ta đứng ngoài cửa mãi sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Bội Ni đỏ tới mức làm say lòng người, hơi thở cũng nhỏ nhẹ thanh lịch tựa hoa lan, đôi mắt diễm lệ nép trong lòng Lâm Phi khẽ cong. Cô gái này hoàn toàn không định ngăn cản Lâm Phi mà ngược lại còn như dụ dỗ Lâm Phi tiến thêm bước nữa.
Lâm Phi cũng muốn lắm chứ nhưng khổ nỗi tiếng gõ cửa của Lăng Vi Vi càng ngày càng gấp rút, như thể nếu như không mở cửa cho cô ta, cô ta sẽ phá cửa xông vào ngay.
Không còn cách nào khác, Lâm Phi chỉ đành tạm ngừng khai phá đỉnh núi thần thánh của Thẩm Bội Ni.
“Mau đi mở cửa.”
“Hứ, biết ngay cậu không có gan. Này em à, chị phải nói em biết nhé, bỏ lỡ lần này, lần sau có muốn sờ cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Thẩm Bội Ni véo ngực Lâm Phi một cái, lại lườm hắn giận dữ rồi mới đi ra cửa văn phòng.
Lâm Phi thấy Thẩm Bội Ni đã để tay lên tay nắm cửa nhưng lại thu tay về.
“Làm gì, còn không mau mở cửa ra, còn tưởng tôi không dám làm gì chị sao.”
Lâm Phi tức giận lườm Thẩm Bội Ni, cô gái này khiến hắn nổi máu mà còn trưng vẻ mặt “có giỏi thì cậu lên” để trêu chọc hắn. Nếu như không lo lắng Lăng Vi Vi bên ngoài có thể xông vào bất cứ lúc nào, Lâm Phi chắc chắn sẽ đè Thẩm Bội Ni lên bàn làm việc mà từ từ trút giận.
Thẩm Bội Ni ném ánh mắt trêu người về phía Lâm Phi rồi cởi hai nút áo sơ mi cao cổ màu trắng, kéo chiếc áo ngực ren tím viền hoa xuống trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Phi.
Còn chưa hết, Thẩm Bội Ni còn cố ý làm rối mái tóc xanh, điều chỉnh hơi thở nhẹ nhàng hơn rồi mới mở cửa ra.
Mẹ kiếp, lần này có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Giây phút Thẩm Bội Ni mở cánh cửa ra, trong lòng Lâm Phi không nén nổi tiếng khóc thầm, hắn biết hôm nay, coi như bị Thẩm Bội Ni chôn sống rồi.
“Chị Thẩm, chị làm gì lâu thế…”
Lăng Vi Vi cột cao mái tóc mây, gương mặt thanh thoát, chau đôi chân mày bước đôi chân thon dài trong chiếc quần bó ống màu đen vào trong phòng làm việc của Thẩm Bội Ni.
Khi Lăng Vi Vi nhìn thấy Lâm Phi ngồi trong phòng Thẩm Bội Ni, câu nói nửa chừng liền im bặt.
“Trưởng phòng Lăng, thật trùng hợp quá, cô cũng tới tìm quản lý Thẩm bàn công việc sao. Vừa hay, công việc của chúng tôi cũng nói xong rồi, hai người nói đi nhé.”
Thấy ánh mắt Lăng Vi Vi đột nhiên trở nên lạnh băng, Lâm Phi liền biết cô nghĩ nhiều rồi.
Nhưng Lâm Phi lại không thể nào giải thích chuyện này, nói hắn và Thẩm Bội Ni không làm gì, đó là nói dối. Mặc dù Thẩm Bội Ni chủ động nhét tay hắn vào trong cặp núi đôi căng tràn sắp trào ra kia nhưng Lâm Phi thực sự cũng có nhào nặn, hơn nữa, Lâm Phi cũng có suy nghĩ đó với Thẩm Bội Ni.
Nếu như không phải Lăng Vi Vi đột nhiên gõ cửa, chưa biết chừng Lâm Phi đã xử xong Thẩm Bội Ni rồi.
Tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ, rõ ràng cô Thẩm Bội Ni này đã đào hố để Lâm Phi nhảy vào, rõ ràng Lăng Vi Vi đã ở ngoài cửa mà cô ta còn chủ động dụ dỗ Lâm Phi, không những như thế còn làm bộ nảy ý xuân tình.
Mẹ kiếp, đây là hại chết người không cần đền mạng mà, cho dù Lâm Phi có thêm mười cái miệng cũng không biện minh nổi.
“Đúng là trùng hợp thật, xem ra tôi đến không đúng lúc rồi, không làm hỏng chuyện tốt của trợ lý Lâm chứ.”
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi lạnh như sương tuyết, đôi mắt mỹ lệ nhìn chằm chằm Lâm Phi, hai chữ “chuyện tốt” cất lên vô cùng đay nghiến.
“Trưởng phòng Lăng, cô đừng có hiểu lầm, giữa tôi và Lâm Phi không có gì…không có gì, chúng tôi thực sự chỉ bàn chuyện công việc. Chỉ là, chỉ là có lúc hơi kích động…”
Thẩm Bội Ni không đợi Lâm Phi trả lời mà lên tiếng giải thích trước, nhưng cách giải thích này khiến chỉ khiến Lâm Phi thêm bất lực.
Đây mà là giải thích sao, rõ ràng là đang dồn Lâm Phi vào chỗ chết, thà không giải thích còn hơn.
Lâm Phi dữ dằn lườm Thẩm Bội Ni, trong khi đó Thẩm Bội Ni lại cúi đầu, hai tay vân vê tà áo như thể chịu rất nhiều ấm ức.
Suýt nữa thì Lâm Phi phun ra máu, rõ ràng là Thẩm Bội Ni dụ dỗ hắn vào mà lại muốn đổ hết tội lỗi lên người hắn đây.
Đừng chơi như vậy mà, muốn vu oan giá họa, thiếu gì cách chứ!