Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227: Trợn tròn mắt






Chương 227: Trợn tròn mắt




“Lâm Phi, anh ra…”


Đột nhiên bị Lâm Phi xâm chiếm phòng nghỉ, Mộ San San đang định tiếp tục gõ cửa, kéo gã chồng vô sĩ ra thì nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vọng ra.


Nghĩ tới lời uy hiếp của Lâm Phi, nếu dám làm phiền hắn tắm rửa sẽ kéo cô vào cọ lưng, Mộ San San nghĩ ngợi một lát rồi cuối cùng cũng thu tay lại.


“Vô sỉ!”


Mặc dù dè chừng với lời uy hiếp của Lâm Phi, tạm thời bỏ ý định kéo hắn ra khỏi phòng nghỉ nhưng Mộ San San vẫn không khỏi bất mãn với sự vô lại của Lâm Phi.


Tối không về ngủ, chơi bời bên ngoài thì thôi đi, bị sếp Mộ nắm thóp mà biết ngoan ngoãn sửa sai còn được.


Vậy mà giờ lại dám xông vào phòng nghỉ, khuê phòng thứ hai của sếp Mộ giữa ban ngày ban mặt, ngay trước mặt sếp.


Nếu như không cân nhắc tới việc lúc này Lâm Phi đang cởi trần, Mộ San San thực sự muốn lấy chìa khóa quyết trận sống mái với Lâm Phi.


Để cho Lâm Phi biết Mộ San San cô không dễ bắt nạn.


Dù gì Mộ San San cô cũng là nữ doanh nhân xinh đẹp nổi tiếng Trung Hải, có quyền có thế trong tập đoàn Mộ Thị, vậy mà Lâm Phi dám không coi cô ra gì.


Trước đây ở nhà bắt nạt cô đã đành, bây giờ hay rồi, ngay văn phòng tổng giám đốc Mộ cũng dám to gan lớn mật ức hiếp cô.


Nghĩ vậy, Mộ San San chỉ hận không thể gọi điện bảo thư ký lấy mấy căn xăng đổ khắp phòng đốt chết Lâm Phi cho hả giận.


Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng giận vẫn giận, Mộ San San càng lo nghĩ cho văn phòng sau này của mình nhiều hơn, đương nhiên cô sẽ không làm vậy.


Nhưng rõ ràng điều này không có nghĩa, Mộ San San sẽ bỏ qua cho Lâm Phi như vậy.


Lâm Phi đã độc chiếm phòng nghỉ của cô rồi, nếu như Mộ San San còn giống như ở nhà chịu mặc cho Lâm Phi bắt nạt mà không làm gì cả, cô sẽ không phải là tổng giám đốc nổi danh là núi băng lạnh lùng nữa.


Không còn cách nào đem Lâm Phi ra xả giận nhưng Mộ San San còn nhớ rất rõ bộ dạng không tiếc chọc giận cô để đòi miếng cơm ăn của Lâm Phi.


“Cho anh đói chết đi, cho chết đi…”


Nghĩ vậy, Mộ San San ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn làm việc lớn, bàn tay ngọc ngà cầm dĩa ăn chậm rãi tiêu diệt bữa trưa Lâm Phi lấy danh nghĩa của cô để lừa Thẩm Huyên.


Không thể phủ nhận, cách làm này của Mộ San San rất hay, Lâm Phi cũng đói cồn cào cả bụng rồi, nếu như Mộ San San có thể thành công xử lý bữa ăn này, chắc chắn là sự trừng phạt không nhẹ đối với Lâm Phi.


Khổ nỗi Mộ San San ăn được không nhiều, rõ ràng không đủ khả năng đánh sạch bữa ăn này.


Vốn tức giận trong lòng nên ăn không được bao nhiêu, Mộ San San đã không nuốt nổi nữa. Đương nhiên chủ yếu là do câu nói trước đó từng khiến những trợ lý và thư ký của Mộ San San một phen khiếp sợ: “Các cô định bỏ đói tổng giám đốc Mộ của chúng ta hay sao”.


Vì vậy, khi Thẩm Huyên mua cơm cho Mộ San San đã cố ý mua nhiều hơn một chút.


Cũng vì hai điều này nên ước muốn tươi đẹp- bỏ đói Lâm Phi của Mộ San San không thể thực hiện được nữa.


Khi Mộ San San bưng khay cơm lên, nhân cơ hội Lâm Phi còn chưa tắm xong đổ hết tất cả cơm thừa đi thì cánh cửa phòng nghỉ lại mở ra.


Lâm Phi để trần thân trên, thân dưới quấn khăn tắm đi ra ngoài.


“Vợ yêu San San của anh, không lẽ em muốn nói với anh, em chuẩn bị đổ cơm đi, để chồng em tiếp tục chịu đói chứ?!”


Nhìn dáng vẻ thận trọng trong từng bước đi về phía cửa văn phòng của Mộ San San, Lâm Phi liền đoán được ý định của sếp vợ.


Lúc này Lâm Phi nhanh như chớp ngăn Mộ San San lại.


“Không, không…phải thì làm sao!”


Đột nhiên bị Lâm Phi ngăn lại, Mộ San San ít nhiều cũng thấy chột dạ nhưng khi nhìn thấy khăn tắm riêng của mình quấn trên người Lâm Phi, những chuyện đáng ghét Lâm Phi làm lại một lần nữa hiện lên trong đầu Mộ San San. Lúc này, sếp Mộ lại làm mặt lạnh lùng, không định nể mặt Lâm Phi.


“Vậy thì ngoan ngoãn để anh ăn cơm, nếu không…anh ăn em!”


Thấy Mộ San San lại bắt đầu trở nên lạnh lùng, Lâm Phi biết rõ không thể yếu thế nên đặt tay lên hai vai Mộ San San, lạnh lùng uy hiếp.


Lâm Phi muốn ăn Mộ San San, cô vợ giám đốc này đã không phải chuyện ngày một ngày hai rồi. Điều này, Mộ San San đương nhiên biết.


Cảm nhận được ham muốn không chút giấu diếm trong mắt của Lâm Phi, hơn nữa lúc này hắn còn đang để trần nửa người nên ngay cả Mộ San San trời sinh lạnh lùng cũng không tránh khỏi sợ hãi.


“Tôi có thể để anh ăn cơm trước nhưng anh buộc phải bảo đảm với tôi, sau này tuyệt đối không…”


“Thật ngại quá, vợ yêu San San của anh, trước khi em chưa thực sự chấp nhận anh là chồng, anh không phải bảo đảm bất cứ điều gì với em.” Lâm Phi không chút kiêng nể ngắt lời Mộ San San, đôi mắt hổ không nhịn được dóm ngó một số bộ phận nhạy cảm nào đó của Mộ San San: “Em nên biết rõ, so với đồ ăn trong tay em, con người em còn hấp dẫn anh hơn.”


Lâm Phi không hoàn toàn dọa Mộ San San, sức hấp dẫn đến từ gương mặt thiên sứ, thân hình quỹ dữ của Mộ San San vượt xa bất cứ mỹ vị trên thế gian này.


Nói thật, Lâm Phi thực sự hy vọng Mộ San San tiếp tục đối đầu với hắn.


Nếu như vậy, không phải Lâm Phi có thể mượn cơ hội này, ăn sống nuốt tươi tổng giám đốc lạnh lùng này hay sao.


Mặc dù giường trong phòng nghỉ của Mộ San San là giường đơn không bì được với chiếc giường đôi rộng rãi mềm mại trong văn phòng của Lâm Phi nhưng tốt xấu gì cũng là giường.


Không nói chuyện khác, chỉ ôm Mộ San San lên giường chắc chắn đã đủ rồi.


Nhưng rõ ràng Mộ San San không định cho Lâm Phi cơ hội lên giường của cô.


“Ăn đi, ăn cho chết đi!”


Đôi mắt xinh đẹp dữ dằn lườm Lâm Phi. Mộ San San nhét khay cơm vào trong tay Lâm Phi rồi quay về phòng nghỉ, nơi vừa bị Lâm Phi giày xéo một hồi.


Rõ ràng, Mộ San San càng muốn xem xem phòng nghỉ cô coi như khuê phòng thứ hai này đã bị Lâm Phi phá hoại thành thế nào rồi.


“Ôi, đáng tiếc thật.”


Lấy được khay cơm từ tay vợ mình, Lâm Phi tiếc nuối khẽ than thở một câu.


“Anh nói gì?!”


Mặc dù Lâm Phi chỉ đứng tại chỗ khẽ than thở, nhưng vẫn không hề thoát khỏi đôi tay của Mộ San San.


Lúc này, Mộ San San có linh cảm trong lòng đột nhiên quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Lâm Phi. Nếu như ánh mắt có thể truyền năng lượng, chắc chắn Lâm Phi đã bị đông cứng rồi.


“Ờ, không có gì, chỉ là trên bộ đồ anh thay ra vẫn còn mùi nước hoa. Anh vứt quần áo vào thùng giặt đồ, vợ à, giúp anh giặt nhé.”


Lâm Phi vừa nói xong, Mộ San San liền trợn tròn mắt.



——————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK