Chương 275: Mỹ Thực Lâm
“Tổng giám đốc Mộ không phải đang đùa ông già như tôi chứ?” Trong khu vực liên hoan trên tầng thượng của nhà hàng Mỹ Thực Lâm, ngay cả một người từng trải nhưng Trịnh Dân Hoà khi nghe Mộ San San nói muốn để lại cho ông ta ba trăm triệu khiến ông ta không khỏi thất thần.
Ba trăm triệu đối với Mộ San San – người nắm giữ tập đoàn Mộ Thị mà nói thì không phải quá nhiều nhưng đối với Trịnh Dân Hoà thì đó lại là cả nửa gia tài.
Nếu như người người bình thường nói với ông ta như vậy thì ông ta đương nhiên sẽ không coi đó là sự thật. Ba trăm triệu không phải số tiền mà ai cũng có thể tuỳ tiện bỏ ra.
Thế nhưng đây lại là câu nói được đích thân tổng giám đốc Mộ San San nói ra, do vậy mà không khỏi khiến Trịnh Dân Hoà phải thận trọng.
Vì chỉ mình cái tên Mộ San San thôi giá trị cũng vượt xa con số ba trăm triệu rồi.
“Ông trịnh, có lẽ ông biết tôi không thích nói đùa với người khác cho lắm.”
Danh hiệu lạnh lùng của Mộ San San Trịnh Dân Hoà đương nhiên biết rõ. Có điều trong tình cảnh như ngày hôm nay, Trịnh Dân Hoà lại rất hy vọng Mộ San San đang nói đùa với mình.
Mỹ Thực Lâm vừa có người đụng độ với quản lý cao cấp và bạn của tổng giám đốc Mộ của tập đoàn Mộ Thị, trong tình cảnh này Mộ San San lại bỏ ra ba trăm triệu. Nghĩ tới khả năng kinh doanh thiên bẩm và cách triển khai các hoạt động thương mại của Mộ San San trong giới kinh doanh tại thành phố Trung Hải, Trịnh Dân Hoà sao có thể không ngạc nhiên cho được.
Nếu có thể thì ông ta thật sự muốn biến mất khỏi đây cho rồi. Chỉ đáng tiếc, đây chỉ là nếu có thể.
“Không biết ba trăm triệu mà chủ tịch Mộ nói…?” Mộ San San đã nói ra rồi thì ông ta có muốn đi cũng không được, Trịnh Dân Hoà chỉ có thể bấm bụng mở lời.
“Tôi thấy tình hình kinh doanh trong tương lại của Mỹ Thực Lâm rất có triển vọng nên tôi muốn đầu tư cho chủ tịch Trịnh ba trăm triệu.” Đây là nguyên nhân then chốt trả lời cho câu hỏi vì sao tổng giám đốc Mộ lại không tiếc thời gian, nhẫn nhịn ông chồng hời Lâm Phi cho mình liều thuốc sáng mắt trước mặt mình.
Nói tóm lại, tổng giám đốc Mộ đã ngắm Mỹ Thực Lâm rồi.
Hai năm nay Mộ San San luôn thúc đẩy cải cách tại tập đoàn Mộ Thị, mở rộng ngành nghề kinh doanh của tập đoàn. Tiến quân vào lĩnh vực ẩm thực cũng là quyết định quan trọng trong kế hoạch của Mộ San San đã được cô đề ra trong cuộc họp của tập đoàn.
Có điều trước đó vì gặp một số trở ngại nên mãi vẫn chưa tiến hành. Vì gã chồng hời Lâm Phi làm náo loạn mấy lần đã diệt trừ tận gốc một số thành phần muốn cản trở trong cuộc họp cổ đông nên tiến quân vào ngành ẩm thực, cái mà Mộ San San cần chính là một bước đệm mà thôi.
Mỹ Thực Lâm chính là bước đệm đó.
“Ý của chủ tịch Mộ là ba trăm triệu là tiền đầu tư cho tôi sao?” Mặc dù đã nghĩ tới số tiền ba trăm triệu mà Mộ San San đưa ra có nhiều khả năng đề cập đến việc vận hành kinh doanh nào đó nhưng Trịnh Dân Hoà không sao có thể ngờ được Mộ San San lại hào phóng tới mức này, dường như hành động này của Mộ San San thể hiện trước đó hai bên chưa có bất kỳ mâu thuẫn nào vậy.
Ba trăm triệu nói nhiều cũng không phải nhiều, nói ít cũng không ít. Có điều cũng đủ để Mỹ Thực Lâm bước lên một tầm cao mới, thậm chí có thể khiến cho tập đoàn Mỹ Thực Lâm có chỗ đứng vững chắc tại thành phố Trung Hải, chiếm một vị trí hàng đầu trong ngành ẩm thực.
“Có thể nó là vậy mà có thể không phải là vậy, tất cả cũng phải xem ý của ông Trịnh thế nào.”
Câu nói của Mộ San San người thường nghe không hiểu nhưng Trịnh Dân Hoà lăn lộn trong giới kinh doanh thành phố Trung Hải nhiều năm nay đương nhiên không thể không hiểu.
Trịnh Dân Hoà hiểu rõ bây giờ chỉ cần ông ta gật đầu là có thể có được số tiền đầu tư ba trăm triệu của Mộ San San. Với danh tiếng của Mộ San San thì sẽ không lừa gạt ông ta làm gì.
Thế nhưng ba trăm triệu của Mộ San San đương nhiên không dễ mà có được. Giá trị của cả tập đoàn ẩm thực Mỹ Thực Lâm cùng lắm cũng không thể quá bảy, tám trăm triệu. Điều này chẳng ai rõ hơn Trịnh Dân Hoà cả. Với giá trị này mà muốn nắm lấy ba trăm triệu tiền đầu tư của Mộ San San thì cái mà Trịnh Dân Hoà phải hi sinh không đơn giản chỉ có một số cổ phần ở đây.
Suy nghĩ hồi lâu, Trịnh Dân Hoà cũng gật đầu nhìn Mộ San San nói: “Chỉ cần không để tôi nằm ngoài danh sách quản lý cấp cao thì tôi có thể suy nghĩ thêm.”
Rõ ràng trước con số đầu tư ba trăm triệu khổng lồ của Mộ San San, Trịnh Dân Hoà đã động lòng.
“Mô hình kinh doanh và quản lý hiện tại của Mỹ Thực Lâm đều có vấn đề. Tôi đầu tư vào Mỹ Thực Lâm với điều kiện tiên quyết là Mỹ Thực Lâm phải vận hành theo sự điều hành kinh doanh của tôi. Về phương diện quản lý, ông Trịnh vẫn sẽ là chủ tịch của Mỹ Thực Lâm, điều này không thay đổi. Thế nhưng tôi sẽ lấy danh nghĩa là nhà đầu tư để đưa thêm hai người vào hội đồng quản trị của Mỹ Thực Lâm. Nếu ông Trịnh đồng ý thì ngày mai chúng ta có thể ký hợp đồng. Đương nhiên, nếu ông Trịnh không yên tâm thì coi như vụ đầu tư này tôi chưa đề cập đến.”
Tổng giám đốc Mộ mặc dù hào phóng nhưng hiển nhiên không phải vung tiền bừa bãi. Điều kiện tiên quyết để tổng giám đốc Mộ đầu tư trước nay đều hướng tới mục đích là khoản đầu tư không gây lỗ.
Mỹ Thực Lâm dưới sự quản lý của Trịnh Dân Hoà đã phát triển được hơn mười năm. Nếu không phải ngắm trúng nhãn hiệu vàng này thì với tính cách của Mộ San San, cô ta sẽ không đưa ra phương án đầu tư ba trăm triệu này.
Cái mà Mộ San San cần là với ba trăm triệu này có thể mua được thương hiệu vàng này, từ đó dựa vào đầu óc kinh doanh độc đáo và khả năng vận hành thương mại của mình để đưa Mỹ Thực Lâm trở thành một nhà hàng dẫn đầu khắp thành phố Trung Hải về ẩm thực, từ đó điền thêm ngành nghề ẩm thực vào các nhóm ngành có tên tập đoàn Mộ Thị.
Thấy Trịnh Dân Hoà có ý suy nghĩ, có vẻ có ý định từ chối, Mộ San San lên tiếng ngay tắp lự: “Nếu ông Trịnh chấp nhận khoản đầu tư của tôi thì tôi có thể đảm bảo với ông Trịnh, trong vòng hai năm thành tích của Mỹ Thực Lâm sẽ tăng gấp năm lần, và sau hai năm, Mỹ Thực Lâm không chỉ giới hạn ở thành phố Trung Hải.”
“Câu này là thật?” Thành tích gấp năm lần, với một người có đầu óc như Trịnh Dân Hoà thì cũng khó mà kiềm chế.
“Thế nào, ông Trịnh không phải không tin vào năng lực của tôi chứ? Nếu không thì tôi cho ông xem bản báo cáo thành tích của tập đoàn Mộ Thị chúng tôi trong vòng hai năm trở lại đây?” Thấy Trịnh Dân Hoà có vẻ không mấy tin tưởng, Lăng Vi Vi – một cánh tay đắc lực của Mộ San San lên tiếng thay Mộ San San.
“Tổng giám đốc Mộ, xin phép cho tôi nói thẳng, doanh nghiệp ẩm thực đáng để chúng ta đầu tư ở thành phố Trung Hải không chỉ có một mình Mỹ Thực Lâm.” Là trưởng phòng thị trường của tập đoàn Mộ Thị, bảo bối Thẩm Bội Ni đương nhiên cũng không chịu khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù lúc này bộ mông nảy nở của cô ta đang phải chịu sự giày vò của bàn tay bất lương khác.
“Tổng giám đốc Mộ, tôi muốn hỏi một câu, sau này cái tên Mỹ Thực Lâm có phải đổi không?”
Trịnh Dân Hoà không phải kẻ ngốc,ông ta đương nhiên hiểu rõ thành tích của Mỹ Thực Lâm tăng nhanh thì ông ta càng thu về lợi ích khổng lồ, ông ta nhất định phải hy sinh chút gì đó.
“Mỹ Thực Lâm trở thành công ty con của tập đoàn Mộ Thị nên sẽ không biến mất được.” Đôi mắt lạnh lùng của Mộ San San nhìn thẳng vào Trịnh Dân Hoà với câu trả lời đầy dứt khoát.
“Có được câu này của chủ tịch Mộ, tôi cũng yên tâm rồi.” Sau khi nghe được câu nói đảm bảo của Mộ San San rằng Mỹ Thực Lâm sẽ không bị gạch tên, Trịnh Dân Hoà rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, ông ta nâng ly rượu lên cười nói với Mộ San San: “Mời chủ tịch Mộ chuẩn bị ba trăm triệu, ngày mai tôi sẽ cho người tới nhận.”
“Tôi ở công ty đợi.” Mộ San San hơi hé cười, một nụ cười đủ khiến người ta mê mẩn.
Thông qua nụ cười hiếm hoi này của Mộ San San có thể thấy rằng trong tương lai gần, dưới danh nghĩa tập đoàn Mộ Thị sẽ có thêm một công ty con nữa.
Một công ty con với cái tên Mỹ Thực Lâm.
——————-