Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 237: Thói quen








Chương 237: Thói quen




“Cháu không biết cô rốt cục đang nghĩ gì nhưng cháu chỉ có thể nói đề nghị này của cô rất dại dột.” Vốn dĩ Lâm Phi định đứng lên rời đi nhưng lại quay lại.


Cũng may đây là cô của Thẩm Bội Ni, cũng là đồng minh vững chắc của Mộ San San ở tập đoàn Mộ Thị, thậm chí bà ta còn có mối quan hệ không rõ ràng với bố vợ hời Mộ Hồng của hắn.


Nếu đổi thành một người khác dám nói thẳng với Lâm Phi bảo hắn ly hôn vợ thì e rằng Lâm Phi đã ra tay rồi.


Nếu như khi Lâm Phi và Mộ San San vừa kết hôn mà Thẩm Phương Hoa tìm Lâm Phi nói rằng bà ta có thể giúp Lâm Phi xử lý phía Mộ Hồng thì đừng nói là cực phẩm Thẩm Bội Ni đó và số cổ phần đứng tên Thẩm Phương Hoa ở tập đoàn Mộ Thị, có bảo hắn cho hắn cái tập đoàn Mộ Thị hắn đương nhiên đồng ý.


Khó khăn lắm mới rời khỏi chiến trường của lính đánh thuê đầy máu me muốn lấy mạng mình ở nước ngoài rồi về nước đối diện với một tổng giám đốc lạnh như núi băng không cho đụng vào người như Mộ San San khiến cho một người buông thả xưa nay như Lâm Phi thật sự đau đầu.


Khi mới kết hôn với Mộ San San, Lâm Phi thật sự chỉ muốn sớm ly hôn với cô.


Nhưng ngặt nỗi hai người mới kết hôn chưa được bao lâu.


Mặc dù bây giờ tổng giám đốc Mộ vẫn không cho phép Lâm Phi lên giường nhưng lại cho hắn dọn vào ở chung tại biệt thự Lệ Thuỷ, Lâm Phi và Mộ San San tiếp xúc nhiều hơn nên mối quan hệ vợ chồng của hai người đã có sự cải thiện đáng kể.


Không biết bắt đầu từ khi nào mà cô vợ tổng giám đốc đã chiếm một phần quan trọng trong trái tim của Lâm Phi. Nhất cử nhất động của Mộ San San, mỗi một cử chỉ tươi cười hay cau có của cô đều ảnh hưởng tới tâm trạng của Lâm Phi.


Lâm Phi hiện giờ đang tận hưởng cảm giác của thứ tình cảm mơ hồ lúc gần lúc xa của mình và Mộ San San. Lâm Phi có niềm tin rằng Mộ San San có là núi băng, thì có một ngày nào đó hắn có thể làm tan lớp băng ấy.


Quen rồi thành tự nhiên, Lâm Phi đã quen với những ngày tháng có Mộ San San bên cạnh.


“Hoặc có thể Thẩm Bội Ni không thể so với Mộ San San. Tiền của nhà họ Thẩm chúng tôi không nhiều bằng nhà họ Mộ. Nhưng người thông minh nên biết nhìn nhận ra Thẩm Bội Ni của chúng tôi ở vai trò làm vợ thì hơn Mộ San San rất nhiều. Mộ San San là tuýp người của công việc, cô ấy không thể vì cậu mà từ bỏ sự nghiệp. Nhưng về điểm này thì tôi nghĩ Thẩm Bội Ni có thể làm được.” Không thể phủ nhận câu nói này của Thẩm Phương Hoa đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, bà ta phân tích vô cùng chi tiết.


Trong lòng Mộ San San, tập đoàn Mộ Thị do vợ chồng Mộ Hồng gây dựng hơn nửa phần đời chiếm một ví trí vô cùng quan trọng, đương nhiên là quan trọng hơn cả ông chồng hời như Lâm Phi, chí ít thì trước mắt là như vậy.


Còn một cực phẩm đầy trưởng thành chín chắn như Thẩm Bội Ni, nếu như Lâm Phi chỉ để tâm đến một mình cô ta thì có thể tưởng tượng Thẩm Bội Ni tuyệt đối không tiếc từ bỏ mọi thứ vì Lâm Phi.


Về điểm này thì không cần Thẩm Phương Hoa nói nhiều, Lâm Phi có thể tự cảm nhận được.


Không thể phủ nhận, một tổng giám đốc lạnh lùng băng giá như Mộ San San quả thực có lúc khiến Lâm Phi cảm nhận được áp lực tâm lý nhất định. Còn khi ở bên cạnh Thẩm Bội Ni, Lâm Phi không hề có bất kỳ áp lực tâm lý nào, suy nghĩ duy nhất của hắn chính là đè Thẩm Bội Ni xuống rồi cứ thế tận hưởng mà thôi.


Thế nhưng điều đó cũng còn xa mới có thể trở thành lý do khiến cho Lâm Phi và Mộ San San ly hôn và để hắn ở bên Thẩm Bội Ni.


“Nếu như cậu vẫn kiên quyết ở bên Mộ San San thì cậu chỉ có thể lựa chọn trở thành người đàn ông đứng sau lưng tổng giám đốc Mộ. Nhưng nếu cậu lựa chọn ở bên Thẩm Bội Ni thì Thẩm Bội Ni của chúng tôi sẽ trở thành người phụ nữ đứng sau cậu. Đương nhiên, nếu như phó phòng Lâm không có tính cầu tiến trong sự nghiệp thì hai câu nói vừa rồi của tôi coi như chưa nói ra.”


Những câu nói vừa rồi của Thẩm Phương Hoa khiến Lâm Phi không thể không thừa nhận đây là một người đàn bà vô cùng thông minh và đầy kế sách. Thẩm Bội Ni có thể trở nên “quái” như vậy e rằng có liên quan mật thiết với Thẩm Phương Hoa.


Theo lý mà nói thì Thẩm Phương Hoa đứng về phía đạo đức và chính nghĩa nên bà ta hoàn toàn không cần thiết phải đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy với Lâm Phi, cũng không cần thiết phải phân tích với hắn. Bà ta chỉ cần lấy thân phận là cô ruột của Thẩm Bội Ni ra lệnh Lâm Phi rời xa Thẩm Bội Ni là xong.


Thế nhưng Thẩm Phương Hoa lại không làm vậy. Bà ta lấy thân phận là một người ngoài cuộc phân tích lợi hại thiệt hơn cho Lâm Phi rồi từ đó dẫn dụ hoặc có thể nói cách khác là cảm hoá Lâm Phi để hòng đạt được mục đích của mình.


Không thể phủ nhận đây là một thủ đoạn vô cùng cao tay.


Nếu như Lâm Phi là một người bình thường thì lúc này e rằng đã không nhịn được mà đưa ra lựa chọn rồi.


Những người đàn ông bình thường e rằng chỉ nghĩ tới sự phân tích đầy tính mê hoặc của Thẩm Phương Hoa.


“Cháu không thích ở phía sau đàn bà con gái cho lắm. Ngoài ra cháu cũng không thích để cho phụ nữ ở phía sau mình.” Đương nhiên Lâm Phi không phải thuộc tuýp đàn ông bình thường nên sự phân tích đầy tính mê hoặc của Thẩm Phương Hoa quả nhiên không thể nào làm dao động tâm lý Lâm Phi được.


“Bảo cháu ly hôn là điều không thể, bảo cháu rời xa Thẩm Bội Ni cũng là điều không thể.”


“Ý của phó phòng Lâm là chân đứng hai thuyền à?”


“Cháu chỉ là không muốn mất đi bất kỳ ai trong hai người bọn họ cả.”


Việc chân đứng hai thuyền là việc mà Lâm Phi đương nhiên không thể làm ra được. Nguyên nhân ấy à, rất đơn giản, là do Lâm Phi không thể chỉ đứng trên hai con thuyền không được.


Chỉ tính mình trong nội bộ tập đoàn Mộ Thị Lâm Phi cũng đã đứng lên không chỉ là hai con thuyền rồi.


Ngoài cô vợ tổng giám đốc Mộ San San và cực phẩm Thẩm Bội Ni thì trưởng phòng xinh đẹp Lăng Vi Vi cũng đã nhanh chóng bị Lâm Phi cưa đổ, hắn chỉ đợi một ngày nào đó có đói mồm là tìm tới chô Lăng Vi Vi ăn bữa cơm, tiện thể ăn luôn cô ta đi thôi.


“Nếu như cậu không phải là con rể của Mộ Hồng thì tôi không ngại dùng chút thủ đoạn khiến cậu biến mất khỏi thành phố Trung Hải này đâu.” Nói hết lời mà Lâm Phi vẫn không có ý buông tay, Thẩm Phương Hoa đương nhiên tức giận.


“Nếu cô không phải là cô của Thẩm Bội Ni thì câu vừa rồi của cô cũng đủ để khiến cô biến khỏi đây rồi.”


Trong từ điển của Lâm Phi, biến mất có nghĩa là xuống địa ngục.


Mặc dù Thẩm Phương Hoa không biết được quá khứ lẫy lừng đầy máu me của Lâm Phi nhưng sự lạnh lùng thấu xương trong đôi mắt của Lâm Phi đã khiến Thẩm Phương Hoa phải giật mình.


Mất hồi lâu, Thẩm Phương Hoa cuối cùng cũng định thần lại, bà ta nhìn Lâm Phi mười giây sau đó lên tiếng: “Mặc dù cậu và phần lớn đàn ông trên đời này đều có lòng tham như nhau nhưng điều tôi có thể cảm nhận được là cậu thật lòng với Thẩm Bội Ni, về điểm này thì tôi rất vui.


“Cháu tin Thẩm Bội Ni cũng thật lòng.”


“Cậu thật sự cho rằng như vậy sao?”


“Một người anh tuấn hào phóng, phong độ ngút trời, ưu điểm nhiều không đếm xuể như cháu thì cháu nghĩ không ra được lý do gì mà Thẩm Bội Ni không thích mình cả.”


“Phó phòng Lâm trước nay vẫn luôn tự tin như vậy sao?”


“Cháu chỉ là khá thích thôi, nói thật lòng là vậy.”


“Con người tôi cũng thích nói sự thật, phó phòng Lâm có muốn nghe hay không?”


“Không nghe có được không cô?”


Với yêu cầu không nghe này của Lâm Phi, Thẩm Phương Hoa lại ngó lơ mà nhấc chén trà lên nhấp một ngụm. Đôi mắt bà ta nhìn chằm vào Lâm Phi như có tâm sự rồi lên tiếng: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cháu gái bảo bối của tôi đã coi cậu là người em trai qua đời đã lâu làm người thay thế, vì tôi có thể nhận ra nhiều điểm rất giống nhau giữa cậu và cháu trai đã mất của tôi.”



——————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK