Chương 160: Đề phòng
Chẳng mấy mà một tuần lại trôi qua nhanh chóng, ngày thứ sáu lại đến.
Bên trong tập đoàn Mộ Thị tại tòa Vọng Nguyệt, vì sắp đến cuối tuần nên nhân viên các phòng đều tranh thủ thời gian xử lý công việc của mình.
Chỉ có văn phòng của phó phòng bảo vệ, cũng chính là phòng của Lâm Phi là nhàn rỗi.
“Tiểu Na Na, không thấy tôi uống hết trà rồi à, mau rót một ly mới cho tôi đi”. Lâm Phi mải mê chơi game, không buồn ngẩng đầu mà nhắc nhở thư ký mới của mình.
Tiêu Y Na nhìn chéo qua phía bàn Lâm Phi, gương mặt nhẵn mịn như ngọc, bực tức nói: “Muốn uống trà thì tự đi mà rót, bà đây không rảnh”.
Nói xong, Tiêu Y Na lại cúi đầu tiếp tục xem bộ phim Hàn đang dang dở, không hề coi người phó phòng như Lâm Phi ra gì.
Dám đối xử với cấp trên của mình như vậy, tìm khắp tập đoàn này cũng chỉ có mình Tiêu Y Na mà thôi.
Thư ký của mình dám không nghe lời mình như vậy, Lâm Phi rất bất bình: “Tiểu Na Na, vậy là cô sai rồi. Tôi phải dốc hết sức mình mới đào được cô từ chỗ Lăng Vi Vi về đây đấy. Là thư ký của tôi mà lại không rót trà cho tôi, tôi thấy cô không cần tiền thưởng tháng này nữa rồi”.
Cấp trên dùng tiền thưởng hoặc tiền lương để đe dọa cấp dưới là việc thường hay gặp trong các công ty hiện giờ, hiệu quả còn khá cao nữa.
Thế nhưng, việc này lại không có tác dụng với Lâm Phi và Tiêu Y Na.
Bộp!
Tiêu Y Na không hề bận tâm đến độ cứng của chiếc bàn, bàn tay nõn nà đập mạnh lên bàn làm việc của mình, lớn tiếng quát: “Anh còn mặt mũi nào mà nói như vậy hả? Nếu không phải vì anh cứ cố lôi tôi về đây làm thư ký cho anh thì tôi có đến nỗi không có việc gì làm như bây giờ không? Nếu cứ thế này thì đừng nói đến tiền thưởng, đến tiền lương tôi cũng không dám nhận nữa”.
Bộ ngực phía trước cứ phập phồng liên hồi, Tiêu Y Na quả thực rất tức giận. Thực tế, nếu không vì nghĩ đến việc mình không đánh lại Lâm Phi thì Tiêu Y Na đã dùng bạo lực để xả hết những bất mãn với Lâm Phi rồi.
Vốn dĩ một thư ký như cô ta đang yên đang lành ở trong phòng hành chính, với không khí làm việc, quan hệ với đồng nghiệp hay chức trách nghiệp vụ, Tiêu Y Na đều rất hài lòng.
Cho đến một tuần trước, Lâm Phi đột nhiên xông vào phòng hành chính, trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, không hề để ý đến phản ứng của cô ta mà bức ép cô ta đến phòng bảo vệ.
Cũng từ đó Tiêu Y Na trở thành thư ký riêng của Lâm Phi.
Còn về Lâm Phi, Tiêu Y Na ít nhiều cũng có chút thiện cảm, tuy nhiệm vụ công việc thay đổi rất bất ngờ, nhưng Tiêu Y Na cũng không quá cảm thấy ác cảm.
Thế nhưng, sau khi làm việc mấy ngày, Tiêu Y Na đã hối hận hoàn toàn.
Nói chính xác thì là sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, Tiêu Y Na thấy bất bình rồi.
Tên phó phòng bảo vệ Lâm Phi này hoàn toàn chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, không ở phòng làm việc chơi game thì là trốn việc ra khỏi công ty. Đến người thư ký như Tiêu Y Na cũng không có gì làm, mỗi ngày đều xem phim Hàn Quốc để giết thời gian.
Nếu như Tiêu Y Na là kiểu người lười biếng thì không nói, vấn đề nằm ở chỗ Tiêu Y Na không phải là kiểu người như vậy. Để cô ta cả ngày không có việc gì làm hoàn toàn không phải là kiểu tính cách của cô ta.
Tiêu Y Na muốn trở về phòng hành chính nhưng Lâm Phi không muốn để cô ta đi, cứ vùng vằng như vậy Tiêu Y Na tất nhiên là chẳng nể mặt Lâm Phi gì nữa.
Thấy Tiêu Y Na có dấu hiệu nổi giận, Lâm Phi lập tức ra dáng cấp trên: “Sao lại không có việc gì làm? Rót trà cho tôi chính là nhiệm vụ công việc của cô đó thôi. Nếu như thật sự cảm thấy chán thì cô có thể đến sảnh chính hoặc bãi đỗ xe đứng trực ban mà. Tiểu Na Na, tôi phải nói là thái độ của cô cần nghiêm chỉnh lại đi”.
“Tôi…”
Tiêu Y Na còn chưa thở hết hơi, suýt nữa thì nghẹt thở.
Dù gì Tiêu Y Na cô ta cũng là một nhân viên cốt cán, năng lực nghiệp vụ nhiều lần được Lăng Vi Vi tán thưởng. Để cô ta làm thư ký của Lâm Phi đã là không biết trọng dụng người tài rồi, bảo cô ta ra sảnh lớn trực ban, làm bảo vệ thì chính là phung phí của trời.
Để Tiêu Y Na cô ta đi làm bảo vệ, lời nói này cũng chỉ có Lâm Phi không coi công việc là gì hết mới có thể nói ra được.
Tiêu Y Na hít sâu một hơi để mình bĩnh tĩnh lại, bước nhanh về phía Lâm Phi, lạnh lùng nói với hắn: “Phó phòng Lâm à, đây là lần cuối cùng tôi nói với anh, tôi đến công ty để làm việc, không phải để nghỉ ngơi. Nếu như tuần sau anh vẫn không tuyển được bảo vệ, đi vào trạng thái làm việc thì tôi, Tiêu Y Na, chắc chắn sẽ từ chức”.
Tét! Tét! Tét! Tét!
Tiêu Y Na vừa dứt lời, còn chưa kịp thở hắt ra thì cô ta đã bị Lâm Phi đè xuống bàn làm việc, bờ mông căng tròn bị Lâm Phi đập hai phát.
Lâm Phi đánh xong thì thu tay về, ngồi vắt vẻo, rút thuốc từ trong túi quần ra hút: “Đồ quỷ nhà cô, nóng nảy quá đấy, còn dám từ chức nữa cơ đấy, đợi mấy ngày nữa thì tôi sẽ làm thư ký cho cô đúng không?”
Bị Lâm Phi ức hiếp, Tiêu Y Na tỉnh táo lại, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt đầy xấu hổ và tức giận, bàn tay nõn nà run rẩy chỉ vào Lâm Phi nói: “Lâm Phi, anh, anh…”
“Anh cái gì mà anh, cô cứ thử nói câu từ chức nữa xem”. Lâm Phi nhả một ngụm khói: “Đừng quên rằng tôi là cấp trên, cô là cấp dưới. Cô xem có cấp dưới nào dám uy hiếp cấp trên chưa hả? Nếu như cô không hài lòng về công việc thì cô nên tìm cách khắc phục. Tôi lôi cô từ chỗ Lăng Vi Vi về đây không phải để cô nổi nóng đâu”.
“Tôi, tôi…”
Bị Lâm Phi dạy dỗ như vậy Tiêu Y Na cảm thấy vừa tức vừa thẹn thùng, trong lòng khó tránh được có chút xấu hổ. Dù Lâm Phi đánh cô ta là không đúng, thế nhưng cô ta cũng có điểm thất trách trong công việc.
Thấy Tiêu Y Na bắt đầu xấu hổ, giọng điệu của Lâm Phi cũng dịu đi một chút: “Được rồi, biết sai là được, sau này…”
Vốn dĩ Lâm Phi định nhân cơ hội này mà dạy dỗ Tiêu Y Na mấy câu, để sau này cô ta còn biết tôn trọng người cấp trên này. Thế nhưng chưa nói hết câu điện thoại của hắn đã đổ chuông.
Lâm Phi nhấc điện thoại lên nhìn, là nha đầu Hứa Doanh Doanh gọi đến, Lâm Phi không buồn nghĩ mà tắt rụp đi.
“Là thư ký của tôi, trước hết cô…”
Sau khi tắt điện thoại của Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi ngẩng đầu định tiếp tục dạy dỗ Tiêu Y Na, nhưng mới nói được mấy chữ điện thoại lại reo lên.
Nếu như cứ không nghe máy, với tính cách của Hứa Doanh Doanh thì chắc chắn sẽ không ngừng gọi đến, Lâm Phi dứt khoát nghe điện thoại luôn: “Alo, con bé chết tiệt, không biết là chú đang đi làm à? Chú đang bận, có gì mau nói đi, giở trò gì thì giở đi”.
“Đồ chú xấu xa, dám tắt điện thoại của cháu, cháu…”
“Có nói không, không nói thì tắt nhé?”
“Cháu nói, cháu nói, chú à, cháu muốn mời chú đi ăn cơm. Bây giờ chú đang ở đâu, cháu đến đón chú”.
“Mời chú ăn cơm? Để làm gì? Không phải lại định để chú uống đỡ cho cháu đấy chứ?”
Vì chuyện ở quán bar lần trước, Lâm Phi đã có chút đề phòng với nha đầu Hứa Doanh Doanh này rồi.
“Chú à, chú nghĩ gì thế? Lần này chỉ có hai chúng ta thôi, người ta thành tâm thành ý muốn mời chú dùng bữa mà”.
“Năm giờ qua tòa Vọng Nguyệt, chú đợi mày ở cửa chính, quá giờ sẽ không chờ nữa”. Lâm Phi nghĩ một lúc, sau khi tan làm hắn cũng không làm gì nên lập tức đồng ý với Hứa Doanh Doanh.
——————-