Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 292: Mạnh Tuyết Nhi mất tích rồi






Chương 292: Mạnh Tuyết Nhi mất tích rồi




Tầng một tòa Vọng Nguyệt, nơi đặt trụ sở tập đoàn Mộ Thị.


“Ý của mấy người là Tuyết Nhi đi ra ngoài nghe điện thoại xong liền không thấy quay về?”


Sau khi ngồi xe BMW của sếp Mộ tới công ty, Lâm Phi vốn đang định đi tìm trưởng phòng Lăng Vi Vi và quản lý xinh đẹp Thẩm Bội Ni để tìm lại cảm xúc nhưng vì chuyện sát nhập cổ phần vào nhà hàng Mỹ Thực Lâm mà hai cô đã bị Mộ San San gọi đi họp.


Về tới văn phòng, Tiêu Y Na cũng chạy tới phòng hành chính tổng hợp làm việc cùng những đồng nghiệp nữ trong đó rồi. Một mình ở trong phòng cũng buồn chán nên Lâm Phi cũng bắt đầu kiểm tra địa phận hắn phụ trách, công việc bảo vệ từ tầng một tới tầng mười lăm tòa Vọng Nguyệt.


Lần kiểm tra này thế mà lại phát hiện ra vấn đề.


Mạnh Tuyết Nhi mất tích rồi.


“Chuyện là như thế này, ban đầu chúng em cũng không nghĩ có chuyện gì nhưng đợi lâu lắm rồi cũng không thấy Tuyết Nhi quay về, chúng em gọi cho cô bé cũng không gọi được.”


Hai bảo vệ trực quầy lễ tân lo lắng giải thích với Lâm Phi.


Sắc mặt của Lâm Phi lạnh lùng, hắn nói bằng giọng trầm trầm: “Hai ngày nay có thấy Tuyết Nhi có gì không ổn không?”


Hai bảo vệ nhìn nhau lắc đầu, mấy ngày nay ở công ty Mạnh Tuyết Nhi không có gì khác lạ cả.


Sự thật cũng đúng như vậy, mặc dù thời gian Mạnh Tuyết Nhi tới tập đoàn Mộ Thị không nhiều, có thể coi là một người mới nhưng có Lâm Phi chăm sóc nên ở trong Mộ Thị, Mạnh Tuyết Nhi sẽ không chịu thiệt thòi.


Không chỉ Lâm Phi mà vì gã chồng hời của mình mà Mộ San San cũng rất quan tâm tới Mạnh Tuyết Nhi, sau khi hiểu rõ nhân cách và con người Mạnh Tuyết Nhi, cô còn vì Mạnh Tuyết Nhi mà đánh tiếng với phòng quan hệ công chúng.


Có phó phòng Lâm tính tình nóng nảy và Mộ San San, tổng giám đốc lạnh lùng che chở, rõ ràng trong Mộ Thị, không người biết điều nào lại bắt nạt Mạnh Tuyết Nhi.


Trong khi đó Mạnh Tuyết Nhi tính tình đơn thuần nên giành được không ít thiện cảm của nhân viên trong công ty.


Thêm vào đó là lời phủ nhận của hai bảo vệ này, Lâm Phi về cơ bản có thể khẳng định Mạnh Tuyết Nhi đột nhiên mất tích không phải vì bị người trong Mộ Thị đối xử bất công.


Nghĩ vậy, Lâm Phi liền lấy điện thoại ra gọi cho ông Vương, chú của Mạnh Tuyết Nhi.


“Tiểu Lâm đấy à, nghe con bé Tuyết Nhi nói bây giờ cháu là lãnh đạo công ty rồi, sao đột nhiên nhớ tới chú mà gọi tới, chắc không phải con bé Tuyết Nhi gây ra chuyện gì rồi chứ?”


“Chú Vương nghĩ đi đâu vậy, Tuyết Nhi rất tốt, vừa nãy cháu còn nói chuyện với con bé nữa. Cháu nhìn thấy Tuyết Nhi, đột nhiên nhớ ra đã lâu lắm rồi cháu không có thời gian tới chỗ chú ăn mỳ, vì vậy cháu đã bàn với con bé hôm nay tan làm sẽ cùng tới chỗ chú ngồi một lát, không biết chú có thời gian không?”


“Có chứ sao không, chú thím mong còn không được nữa. Tiểu Lâm này, chúng ta giao hẹn rồi nhá, hôm nay tan làm cháu phải đưa Tuyết Nhi về cùng đấy!”


Sau khi nói với ông Vương mấy câu khách sáo, xác định được Mạnh Tuyết Nhi không đi tìm ông Vương, Lâm Phi liền cúp máy.


“Bây giờ tôi đi tìm cô bé, nếu như Tuyết Nhi về nhớ bảo cô bé gọi cho tôi.” Dặn dò hai bảo vệ xong xuôi, Lâm Phi liền đi lên tầng trên.


Mặc dù thời gian Lâm Phi quen biết Mạnh Tuyết Nhi không dài, qua lại cũng không nhiều nhưng dáng vẻ thuần khiết, yếu đuối của Mạnh Tuyết Nhi sớm đã khắc sâu trong ấn tượng của Lâm Phi.


Lâm Phi yêu thương Mạnh Tuyết Nhi từ tận đáy lòng.


Mạnh Tuyết Nhi không giống với nhưng cô gái khác, cô bé đơn thuần như một bông sen trắng không vướng bụi trần, không biết gì về xã hội đen tối kia. Cô bé thuộc kiểu con gái ngốc nghếch, nếu có bị người ta bán có khi còn giúp người ta đếm tiền nữa.


Đơn thuần như cô bé mà nay lại mất tích không lý do, sao Lâm Phi có thể không lo lắng.


……………


Hầm để xe tòa Vọng Nguyệt. Lâm Phi lấy chìa khóa từ chỗ sếp Mộ, lái chiếc BMW Series 7 lao thẳng ra ngoài tòa Vọng Nguyệt như tên bắn.


Lâm Phi lo lắng cho Mạnh Tuyết Nhi nên không nghĩ được gì nhiều, phóng xe điên cuồng, chưa tới hai mươi phút hắn đã tới phía dưới căn nhà trọ đầy đủ phòng ngủ, nhà ăn và nhà bếp hắn thuê khi về Trung Hải.


Vốn đã chẳng nhớ nổi mình đã vứt chìa khóa nhà ở xó xỉnh nào nên vừa xuống xe lên tầng trên, Lâm Phi liền kéo cửa sổ phòng trọ ra, nhanh nhẹn trèo lên ban công theo đường ống nước.


Sau khi vào trong nhà qua ban công sân thượng, nghe tiếng nước róc rách vọng từ phòng tắm, Lâm Phi nhẹ nhõm trong lòng, ngồi lên sô pha.


Nhìn phòng khách gọn gàng sạch sẽ, Lâm Phi không thể không thừa nhận cô bé Mạnh Tuyết Nhi này tuy yếu đuối nhưng khả năng dọn dẹp nhà cửa thực sự không tệ.


Khi Lâm Phi còn đang nghĩ tại sao ban ngày ban mặt Mạnh Tuyết Nhi lại chạy về đây tắm rửa, tiếng nước chảy trong nhà tắm đột nhiên im bắt, ngay sau đó cửa phòng tắm mở ra.


Người đi ra từ trong phòng tắm đúng là một cô gái nhưng không phải Mạnh Tuyết Nhi ngây thơ cả trong máu thịt đó mà lại là Ninh Kỳ, người từng mặc bikini nhảy múa trước mặt Lâm Phi, còn bị hắn chọc vào chân.


Ninh Kỳ cũng được, Mạnh Tuyết Nhi cũng được, chẳng qua là người hay gặp, người ít gặp thôi, dù gì hắn cũng đều quen cả.


Nhưng quen biết là quen biết, với tình trạng hiện tại – cơ thể quyến rũ để lộ không gì che chắn của Ninh Kỳ không phù hợp để Lâm Phi đột nhiên xuất hiện ở đây.


“A………..”


Bốn mắt nhìn nhau, phòng khách đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai.


……………


“Đồ lưu manh, khốn kiếp, dâm dê, đê tiện!” sau khi thay đồ xong, hai má Ninh Kỳ đỏ ửng, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ, đôi môi hồng dữ dằn chửi mắng Lâm Phi.


“Nếu như tôi nhớ không nhầm hình như đây là nhà tôi.” Lâm Phi hút một điếu thuốc thong thả nhả khói không hề cảm thấy áy náy hay chột dạ mà ngược lại còn phản bác Ninh Kỳ.


Sự thật là như vậy, mặc dù phó phòng Lâm trèo qua cửa sổ vào nhà, là người đến sau nhưng nếu suy cho cùng, Ninh Kỳ mới là người xâm nhập trái phép.


Mặc dù nhìn có vẻ như Ninh Kỳ chịu thiệt nhưng lý lại ở chỗ Lâm Phi.


Hết cách rồi, ai bảo căn nhà này là Lâm Phi thuê trước.


“Đột nhiên anh quay về làm gì?!” Ninh Kỳ biết rõ điều đó nên lạnh lùng hừ một tiếng, cố nén cơn phẫn nộ, nhìn Lâm Phi lạnh lùng trách hắn.


“Tuyết Nhi mất tích rồi, tôi về xem con bé về nhà chưa. Nếu như cô biết…”


Không đợi Lâm Phi nói xong, Ninh Kỳ đã tóm lấy Lâm Phi, mặt biến sắc nói lớn tiếng: “Anh nói gì, Tuyết Nhi mất tích rồi?!”


Rõ ràng câu hỏi này của Ninh Kỳ đã cho Lâm Phi biết, cô cũng không biết Tuyết Nhi đã đi đâu…



——————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK