Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 384: Mượn đao diệt giặc (phần 2)






Chương 384: Mượn đao diệt giặc (phần 2)





Mười một giờ trưa, khi mặt trời lên cao.








Vài chiếc xe màu đen vây quanh chiếc Bentley Mulsanne bản giới hạn từ từ đi vào bên trong khoảng sân của uỷ ban nhân dân thành phố Trung Hải.








Ở thành phố Trung Hải, người hay tổ chức có thể có một đoàn xe thế này không phải quá hiếm. Thế nhưng, người được phép đi vào bên trong khu hành chính của thành phố Trung Hải lại không hề nhiều.








Sau khi cánh cửa chiếc Bentley Mulsanne mở ra, một người đầu tóc chải chuốt gọn gàng, phong thái uy nghiêm bước ra. Chủ nhân của đoàn xe này đương nhiên cũng không hề tầm thường.








Xét về khả năng tài chính cũng đủ để liệt vào danh sách một trong năm gia tộc có thực lực tài chính đứng đầu thành phố Trung Hải. Người đó không ai khác mà chính là Phương Chấn Đào – gia chủ nhà họ Phương.








Phương Chấn Đào xuống xe, mặc một bộ đồ đen với áo kiểu Tôn Trung Sơn. Trông giản dị mộc mạc. Nếu chỉ nhìn quần áo để đánh giá thì người không thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Trung Hải khó có thể có sự liên tưởng giữa Phương Chấn Đào và Phương Văn Hi – kẻ từng cược ván bài một tỉ nhân dân tệ với Lâm Phi trước đó.








Nếu như vài năm trước, khi Phương Chấn Đào còn điều hành công ty thì việc ông ta xuất hiện ở sân của uỷ ban thành phố không phải là chuyện kỳ lạ.








Mười năm trước, Phương Chấn Đào cũng được coi là khách thường qua lại nơi này.








Thế nhưng vài năm gần đây, sau khi ở ẩn tại Lâm Viên của nhà họ Phương với ý định hưởng thụ tuổi già, Phương Chấn Đào đã lâu rồi không xuất hiện trong uỷ ban thành phố Trung Hải nữa.








Cả một lớp người mới thay người cũ, so với mười năm trước đây, người có thể nhận ra Phương Chấn Đào ở uỷ ban thành phố Trung Hải cũng không còn nhiều nữa.








Thế nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới uy nghiêm của ông ta. Dù thời gian không ngừng trôi, tuổi tác ngày một tăng thêm nhưng đó cũng không phải lý do làm giảm đi sự phong độ và uy nghiêm của Phương Chấn Đào, ngược lại, vì sự tăng trưởng của cả thế lực nhà họ Phương mà có uy tín hơn ở uỷ ban thành phố Trung Hải.








So với việc phải dừng xe trước cổng như mười năm trước đây, bây giờ đoàn xe của nhà họ Phương có thể lái thẳng vào khoảng sân của uỷ ban thành phố Trung Hải.








Phương Chấn Đào mười năm về trước nhiều lúc còn cần phải qua lại đi cửa sau với phía uỷ ban thành phố, còn bây giờ ông ta đã trở thành nhân vật có thể tham gia vào chính sự mà phía uỷ ban cần lôi kéo.








Vì mỗi một cử chỉ hành động của ông ta ở một mức độ nào đó mà nói thậm chí có thể ảnh hưởng tới cục diện kinh tế của thành phố Trung Hải.








Phương Chấn Đào xuống xe, đứng bên cạnh chiếc xe quan sát, sau khi hồi tưởng lại, ông ta mới tự tin sải bước về phía toà nhà uỷ ban.








……








“Hiếm khi ông Phương đến chơi. Hôm nay tôi phải phá lệ mời ông Phương nếm thử Đại Hồng Bào cực phẩm tôi cất giữ mới được.”








Đôi mắt trong như nước hồ thu, cái mũi dọc dừa cao thẳng tắp, làn da trắng như tuyết, ở trong toà nhà hành chính của thành phố Trung Hải này, một tuyệt sắc giai nhân, nắm thực quyền phó thị trưởng mảng kinh tế của thành phố, không phải Cố Lan Chi thì còn là ai.








“Phó thị trưởng Cố quá lời rồi. Đây là vinh hạnh của tôi. Ngoài ra, lần này tôi không mời mà đến là vì có chỗ khó của mình. Mong Phó thị trưởng Cố lượng thứ.”








Phương Chấn Đào ngồi trong khu tiếp khách. Mặc dù miệng thì nói Cố Lan Chi lượng thứ cho mình nhưng sắc mặt ông ta lại không hề có chút áy náy, thậm chí còn lộ rõ dáng vẻ đến hỏi tội.













“Ông Phương quá lời rồi. Ông tuổi đã cao. Có việc gì cứ gọi điện thoại, hà tất gì phải tới tận đây.”








Có thể ngồi vững ở vị trí phó chủ tịch thành phố Trung Hải, Cố Lan Chi đương nhiên không phải dạng dễ qua mặt. Ít nhiều cô ta cũng đoán ra được ý định mà Phương Chấn Đào đến đây. Biết rõ như vậy nên cô ta không hề khách khí với bộ dạng đến hỏi tội đó làm gì.








“Tôi già rồi, có nhiều lúc quả thực cũng ngại vận động. Có điều có một số chuyện không phải một hai câu qua điện thoại có thể nói rõ ràng được. Lần này không mời mà đến là vì tôi cũng bị ép thôi. Mong Phó thị trưởng Cố dù thế nào cũng nhất định phải nể mặt tôi một chút, cố gắng ủng hộ quỹ tiền tệ càng sớm càng tốt.”








Vốn định thị uy với Cố Lan Chi nhưng lại thấy cô ta cứng rắn, Phương Chấn Đào thu về dáng vẻ hỏi tội đó của mình, nói thẳng vào vấn đề và không quên lật ra con bài tình cảm.








Cố Lan Chi pha trà, đặt trước mặt Phương Chấn Đào, sau đó ngồi đối diện với ông ta rồi lên tiếng: “Nếu lần này chủ tịch Phương tới là vì việc ủng hộ quỹ tiền tệ thì tôi nghĩ rằng sẽ phải khiến ông thất vọng rồi.”








“Phó thị trưởng Cố, không phải đang muốn nói với tôi vì có sự lựa chọn tốt hơn nên không coi trọng việc ủng hộ quỹ tiền tệ của tập đoàn Phương Hưng nữa chứ?”








“Nếu chủ tịch Phương nghĩ vậy thì thật là đang hiểu nhầm tôi rồi. Tôi có thể quả quyết nói với ông rằng tập đoàn Phương Hưng vẫn là sự lựa chọn hàng đầu của uỷ ban thành phố trong việc ủng hộ quỹ tiền tệ.”








Nghe Cố Lan Chi nói vậy, Phương Chấn Đào cũng dịu vẻ mặt lại, nâng chén trà bắt đầu nhâm nhi: “Đã là lựa chọn hàng đầu thì còn lại cũng chỉ là vấn đề về thủ tục trình tự thôi. Phó thị trưởng Cố đã là người phụ trách quỹ tiền tệ rồi thì chắc chắn có khả năng đẩy nhanh tiến độ. Xuất tiền sớm ngày nào, tập đoàn Phương Hưng của chúng tôi có thể đẩy nhanh tiến triển ngày đó, uỷ ban cũng có thể thu về lợi nhuận sớm hơn. Việc vẹn cả đôi bên thế này đúng là vui cả đôi bên.”








“Ông Phương nói cũng đúng ý tôi. Có điều ông Phương cũng biết rồi, vì mất đi Mỹ Thực Lâm nên giới truyền thông đánh giá khá tiêu cực về quý công ty. Việc ủng hộ quỹ tiền tệ là việc lớn, nếu hiện tại chi tiền cho quý công ty, khó tránh việc cơ quan báo chí không có lời uỷ ban được.”








“Nếu Phó thị trưởng Cố vì việc dị nghị của truyền thông mà do dự thì tôi nghĩ không cần thiết.” Phương Chấn Đào đặt cốc trà xuống, nhìn thẳng vào Cố Lan Chi: “Có lẽ Phó thị trưởng Cố có nghe nói tới tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị Mộ San San bị cảnh sát giải đi điều tra chứ nhỉ?”








Cố Lan Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Việc này tôi đã nghe nói rồi. Có điều tôi không hiểu chuyện này có liên quan gì tới việc quý công ty đang đối diện với những lời dị nghị từ phía truyền thông?”








“Mộ San San bị giải đi điều tra, hiện giờ tập đoàn Mộ Thị rơi vào thế khó, e rằng sẽ đối mặt với nguy cơ đóng cửa. Tôi chuẩn bị nhân cơ hội này mua lại tập đoàn Mộ Thị, như vậy vừa có thể hoá giải mọi dị nghị với tập đoàn Phương Hưng lại có thể tránh việc tập đoàn Mộ Thị phải đóng cửa. Đây cũng là lý do quan trọng khiến tôi không mời mà đến, muốn phó thị trưởng Cố sớm ủng hộ quỹ tiền tệ của tôi.”








Thấy Cố Lan Chi ngỡ ngàng, Phương Chấn Đào chậm rãi tiếp tục nói: “Tôi đã nói tới mức này rồi, có lẽ Phó thị trưởng Cố cũng đã hiểu được nỗi lòng của tôi rồi.”








“Chủ tịch Phương không nói thì thực lực của quý công ty rõ ràng như vậy tôi đương nhiên hiểu. Có điều hai năm nay tốc độ phát triển của tập đoàn Mộ Thị cũng rất tốt. Tôi tin rằng trong một thời gian ngắn, tập đoàn Mộ Thị sẽ không phá sản. Việc hỗ trợ quỹ tiền tệ rất quan trọng, trừ phi quý công ty có thể cho chúng tôi thấy được tương lai về lợi ích nhiều hơn nữa, nếu không thì tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với ông mà thôi.”








“Nếu đây là quyết định cuối cùng của phó Phó thị trưởng Cố thì tôi cảm thấy rất tiếc.”








Sau khi nhìn Cố Lan Chi chăm chú vài giây, Phương Chấn Đào đột nhiên đứng dậy, sải bước ra khỏi văn phòng của Cố Lan Chi…





——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK