Lúc đó, Mộ San San chỉ phiền lòng vì chuyện công ty sa thải nhân viên và Lâm Phi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, còn chuyện dọn sạch phòng ngủ của Lâm Phi, Mộ San San đã quên bẵng đi mất.
Bây giờ bị Lâm Phi vạch mặt tại trận, Mộ San San chỉ đành nói dối cho qua.
“Bị trộm? Sợ là trộm nhà thôi!”
Thân già của Lâm Phi suýt nữa thì phun ra máu, làm sao hắn có thể ngờ được Mộ San San sẽ lấy cái lý do sứt sẹo này gạt hắn. Nếu như không nghĩ tới dì Quế còn ở dưới lầu, làm lớn chuyện sẽ khiến dì Quế lên đây thì Lâm Phi thật muốn cho Mộ San San biết mùi gia pháp.
“Sếp Mộ này, hy vọng sếp đừng tiếp tục sỉ nhục trí tuệ của hai người chúng ta nữa, bây giờ, ngay lúc này, lập tức cho anh một lời giải thích hợp lý!”
Lâm Phi tóm lấy hai cánh tay ngọc ngà của Mộ San San, dồn người về phía trước, ép hai tay Mộ San San lên tường.
“Anh, anh làm gì vậy? Tôi, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có làm bậy đó.”
Mộ San San hơi hoảng sợ nhưng vẫn cố khống chế cảm xúc của mình, cố gắng khiến bản thân mau bình tĩnh lại.
“Người làm bậy là em mới đúng, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự anh nghiêm trị, mau nói đi, chăn đệm anh đâu!”
“Tôi vứt rồi!”
Nhiều năm trên thương trường đã tôi luyện cho Mộ San San một tâm lý vững vàng để rồi sau cơn hoảng loạn ban đầu, cô đã nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Nói một cách chính xác, Mộ San San đã coi Lâm Phi là một đối thủ cạnh tranh trên thương trường nên mới có thể tìm lại khí thế của một tổng giám đốc công ty trong khoảng thời gian nhanh nhất, chỉ trong nháy mắt tổng giám đốc băng giá lại trở về làm một núi băng.
“Tại sao lại vứt? Vứt đi đâu rồi?”
Nếu như bình thường, khi Mộ San San tỏ vẻ giám đốc lạnh lùng này, Lâm Phi gần như sẽ tránh né ngay vì hết cách rồi, khí thế này của Mộ San San quá hùng hổ. Nhưng rõ ràng hôm nay, Lâm Phi không có ý định rút lui.
“Anh nên hỏi bản thân mình xem, anh có coi nơi này là nhà không? Nếu như không coi đây là nhà thì giữ lại phòng cho anh làm gì. Đồ là do tôi vứt, vứt vào hôm anh không về nhà.”
Mộ San San cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Lâm Phi, đôi mắt lạnh lùng, ngôn ngữ sắc bén.
“Bớt phí lời, chỉ cần hôm nay em thực hiện nghĩa vụ của người vợ, từ nay về sau, anh sẽ không qua đêm bên ngoài. Thế nào, sếp Mộ, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?”
Nói về mánh khóe biện luận, Mộ San San đâu phải là đối thủ của Lâm Phi.
“Không được!”
Mộ San San đâu dễ gì chịu đáp ứng yêu cầu này của Lâm Phi nên nhẹ nhàng phản bác, nhưng vừa lên tiếng, Mộ San San liền biết mình mắc lừa rồi.
Tự biết mình ở thế đuối nên Mộ San San cố gắng nghiêng cơ thể mềm mại của mình cách xa Lâm Phi một chút. Cô chậm rãi nói: “Tôi thừa nhận chuyện này là tôi không đúng, bây giờ tôi sẽ nhờ dì Quế sắp xếp lại một căn phòng khác, nếu như anh không đợi được, có thể ngủ ở phòng khách.”
Lâm Phi cũng được coi là người duy nhất ép sếp Mộ cúi đầu nhận lỗi. Nếu như không bị Lâm Phi ép tay vào tường không cử động được, lại sợ Lâm Phi sẽ làm ra một số hành động quá khích thì e rằng Mộ San San cũng không dễ dàng nhận lỗi, xin lỗi như vậy.
“Đêm hôm khuya khoắt, em không thương dì Quế còn anh thương, anh cũng không phải khách khứa gì, sao phải ngủ phòng khách.”
Khổ nỗi, Lâm Phi không có ý bỏ qua cho Mộ San San vì nói thế nào, Lâm Phi hắn cũng là chồng của Mộ San San, chỉ vì một đêm hắn không về mà Mộ San San dám cướp sạch phòng ngủ của hắn. Nếu như lần này không cho Mộ San San một bài học để vực dậy uy thế người chồng, chưa biết chừng lần sau Mộ San San còn làm ra trò gì.
Ngay cả vợ mình cũng không trị nổi, chuyện này mà truyền ra ngoài, sợ là sau này Lâm Phi không còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới lính đánh thuê nữa.
“Vậy anh muốn thế nào?”
Mộ San San biết rõ lần này bản thân có hơi quá đáng, dì Quế lên đây cũng sẽ giúp Lâm Phi trách móc mình. Để không phải đối mặt với cảnh địch từ hai phía, Mộ San San quyết định nghe xem rốt cuộc Lâm Phi nghĩ gì.
Lâm Phi nhe răng cười như lão sói xám dụ cô bé quàng khăn đỏ: “Rất đơn giản, không phải phòng ngủ của em rất lớn sao, tối nay anh ngủ cùng em.”
“Không được!” Mộ San San từ chối quả quyết!
“Chuyện này không tới lượt em quyết định rồi.”
Lâm Phi không nói không rằng một tay vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn, tay kia vắt qua khớp gối bế bổng Mộ San San lên rồi sải bước đi vào phòng ngủ của cô.
………
“Vợ à, em có thể giải thích cho anh biết thứ đồ chơi này là gì không?”
Sau khi vứt Mộ San San lên giường, Lâm Phi nắm lấy con gấu Teddy màu vàng nhạt dài gần một mét trên giường Mộ San San, cố nén ý cười, nói.
Ban đầu, Lâm Phi vốn không định dễ dàng bỏ qua cho Mộ San San như vậy, dám cướp sạch phòng ngủ của hắn, nói thế nào cũng phải để lại một chút dấu ấn khó quên cho cô mới được.
Thế nhưng, khi vừa vào phòng, nhìn thấy chú gấu Teddy lớn đùng này nằm nghiêng ngả trên giường Mộ San San, Lâm Phi đã không còn ý định so đo với cô nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Phi cười sắp bể bụng rồi.
Ai có thể ngờ được, Mộ San San, nữ thần nổi tiếng lạnh lùng cao quý, trấn tĩnh điềm đạm trước micro và ống kính phóng viên trong giới kinh doanh thành phố Trung Hải lại có một con gấu Teddy lớn như thế trên giường.
Nếu như lúc này, phóng viên có thể mang máy ảnh tới phòng ngủ của Mộ San San một chuyến, chụp cảnh Mộ San San nằm cạnh chú gấu Teddy màu vàng này thì nhất định có thể làm cả giới kinh doanh thành phố Trung Hải trấn động một phen.
Cảm giác thực sự rất đã, chỉ cần nghĩ tới cảnh cô vợ lạnh lùng như núi băng của mình tối nào cũng ôm gấu Teddy ngủ thì Lâm Phi không thể nào nén được tiếng cười mà.
“Vợ, vợ à, thực sự không ngờ, em, em còn có một tâm hồn nữ sinh đó. Em vẫn một mực không chịu động phòng cùng anh không phải vì con gấu rách này chứ.”
Lâm Phi vứa hí hoáy nghịch chú gấu bông, vừa không nhịn được trêu chọc Mộ San San.
“Trả lại cho tôi.”
Ngay khi bị Lâm Phi ném lên giường, Mộ San San đã muốn giấu chú gấu Teddy đó đi nhưng khổ nỗi Lâm Phi nhanh tay, đã bắt được trước.
Bị Lâm Phi chọc ghẹo, lại thấy người bạn Teddy yêu quý đã theo mình hơn mười năm bị Lâm Phi dày vò trong tay, với tính cách của Mộ San San cũng sẽ không nhịn được thẹn quá hóa giận.
Ngay lúc đó, Mộ San San không để ý đến sự ngượng ngùng với đỏ mặt gì cả mà xông tới phía trước Lâm Phi, đôi tay ngọc ngà nắm chặt chú gấu Teddy màu vàng nhạt muốn giành lại người bạn thân từ tay Lâm Phi.
Thấy Mộ San San ra sức kéo về phía mình, Lâm Phi thẳng tay kéo cả người cả gấu vào lòng rồi nhân cơ hội dang đôi cánh tay, cách chú gấu bông ôm Mộ San San vào lòng.
“Vợ ơi, xem chừng con gấu này ở trên giường em không chỉ một hai ngày đúng không? Em mau nói anh biết, con khốn này là đực hay cái. Nếu như là đực, dám ngủ cùng vợ anh, bây giờ anh sẽ xử mẹ nó luôn.”
Câu chuyện tranh luận đực cái của Lâm Phi chọc Mộ San San không còn sức lực chống trả mà lườm Lâm Phi mấy cái.