Chương 288: Vô liêm sỉ
“Lâm Phi, anh là đồ khốn khiếp, anh muốn làm gì hả?”
Trong phòng ngủ tầng hai của biệt thự Lệ Thuỷ, cũng chính là trong căn khuê phòng của tổng giám đốc Mộ. Sau khi thấy Lâm Phi quẳng mình lên giường rồi cởi phăng quần áo ra, Mộ San San không kiềm chế nổi lên tiếng quát nạt.
Vì tổng giám đốc Mộ mặt mày khổ sở đợi Lâm Phi suốt cả một đêm ở bên ngoài biệt thự nên người ngợm đau đớn, không lấy đâu ra nhiều hơi nhiều sức, chứ nếu không thì Mộ San San đã ôm gối mà đập luôn vào ông chồng hời này rồi.
Trò cười gì thế này không biết, nghĩ mà xem tổng giám đốc Mộ vì lo lắng cho sự an toàn của Lâm Phi nên đợi cả đêm ở cổng biệt thự. Lâm Phi không những không an ủi lấy một câu, ngược lại còn bế Mộ San San vào phòng ngủ rồi diễn trò thoát y cho cô xem.
Mộ San San không thể nào nhẫn nổi.
Nếu không phải vì đang đau đớn mình mẩy không ném nổi cái gối thì Mộ San San thật sự chỉ muốn đập cho hắn chấn thương sọ não luôn đi.
“Vợ San San yêu mến của anh, nếu anh nhớ không nhầm thì em nói là em muốn nhìn thấy anh có bị thương không mà.”
“Nhưng tôi không bảo anh cởi quần áo.”
“Anh không cởi hết thì em làm sao biết được anh có bị thương hay không.”
“Anh… Đúng là vô liêm sỉ.”
Sự thật của rất nhiều lần đã chứng minh tổng giám đốc Mộ mặc dù đánh đâu thắng đó trên thương trường nhưng mỗi lần tranh luận với Lâm Phi thì phần thua đều thuộc về mình.
Giống như lần này, tổng giám đốc Mộ mặc dù đã từng nói muốn nhìn xem Lâm Phi có bị thương hay không nhưng đó là sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng hoặc chỉ là nói lời quan tâm thôi được chưa nào.
Thấy Lâm Phi khoẻ mạnh về nhà rồi ôm mình vào phòng ngủ, Mộ San San đâu có thể không nhận ra Lâm Phi bình an vô sự chứ.
Kết hôn cũng lâu như vậy rồi, Mộ San San sao có thể không hiểu tính cách của Lâm Phi. Nếu như thật sự để Lâm Phi cởi sạch hoặc để hắn tiếp tục chứng minh mình hoàn toàn bình an thì điều đó lại ảnh hưởng tới Mộ San San.
Nếu như cởi quần áo xong mà Lâm Phi ngoan ngoãn thì Mộ San San đương nhiên sẽ không bao giờ tin.
Sau khi Lâm Phi lột sạch mà có lột luôn cả quần áo của Mộ San San hay không thì về điểm này Mộ San San vẫn phải dè chừng.
Sự thật chứng minh Mộ San San không hề nghĩ bừa.
Mặc dù vì Mộ San San nạt nộ Lâm Phi không hề lột sạch quần áo nhưng hắn lại bắt đầu túm lấy quần áo của Mộ San San.
“Lâm Phi tôi liều với anh.”
Khi bàn tay của Lâm Phi chạm tới cổ áo mình và định mở nút áo của mình ra, Mộ San San đã mất đi lý trí. Mặc dù vì cơ thể mệt mỏi chẳng lấy đâu ra hơi sức nhưng điều đó cũng không ngăn được bộ răng trắng ngọc ngà của Mộ San San cắn thật mạnh vào bàn tay đầy mưu đồ bất chính kia của Lâm Phi.
“Suýt…”
Phát cắn này của Mộ San San có thể nói là phát cắn trút giận. Với khả năng chống cự biến thái của Lâm Phi mà cũng không thể chịu nổi suýt xoa đau đớn.
“Mộ San San em làm gì thế hả, định mưu sát chồng à?”
Khó khăn lắm mới rút tay ra khỏi miệng Mộ San San, nhìn dấu hai hàm răng trên tay mình, Lâm Phi thật sự tức tối, hắn hận không thể tét luôn vào bộ mông nảy nở kia của Mộ San San luôn cho rồi.
“Lâm Phi anh làm tôi quá thất vọng. Hôm nay anh dám đụng vào tôi tôi chết cho anh xem.” Lâm Phi bị cắn đau đớn tức tối nín nhịn còn Mộ San San suýt chút nữa bị hắn lột đồ thì càng tức tối ra mặt.
Nguyên nhân cũng là vì hành động cởi đồ khi nãy của Lâm Phi, còn đôi mắt xấu hổ ngại ngùng khi nãy của Mộ San San lúc này đã được thay vào đó là ánh nhìn lạnh lùng dữ tợn.
Rõ ràng tổng giám đốc Mộ không hề có ý định đùa cợt với Lâm Phi.
Cô ta thật sự đã bị tổn thương.
“Vợ San San của anh à, đầu em cả ngày nghĩ cái gì thế hả.” Thông qua hàng loạt ngôn ngữ hành vi của Mộ San San, Lâm Phi đại khái có thể đoán ra được hình ảnh Lâm Phi trong đầu Mộ San San thực sự kích động đến mức muốn đập đầu vào tường vậy.
Trời đất chứng dám, Lâm Phi chỉ nghĩ rằng Mộ San San đã vất vả đợi hắn cả đêm bên ngoài nên giờ cái cô cần nhất là đi tắm rồi nghỉ ngơi được chưa nào.
Nghĩ tới việc hiện giờ Mộ San San mệt mỏi không tiện làm gì cho nên hắn mới nới lỏng quần áo ra cho Mộ San San rồi ôm cô tới phòng tắm sau đó rồi để cô về nghỉ ngơi thôi.
Làm một người chồng khó khăn thế này sao.
Mặc dù Lâm Phi luôn ngấp nghé có được cơ thể gợi cảm của Mộ San San và mong mỏi đó không phải mới chỉ một hai ngày nhưng dù thế nào đi nữa thì Lâm Phi cũng không giống như kẻ vô liêm sỉ tới mức lợi dụng người ta lúc yếu đuối chứ.
Nói thế nào đi nữa thì kết hôn lâu như vậy rồi, nếu như Lâm Phi có muốn ép Mộ San San thì đâu cần đợi tới ngày hôm nay, e rằng không biết hắn đã lên giường lăn lê với Mộ San San không biết bao nhiêu lần rồi mất.
“Tôi, tôi tự làm. Anh quay người đi.”
Sau khi hiểu ý đồ của Lâm Phi, mặt Mộ San San đỏ lựng lên. Cô lệnh cho Lâm Phi quay mặt đi.
Mặc dù biết Lâm Phi có ý tốt nhưng Mộ San San rõ rằng không thể thoải mái đến mức để cho ông chồng hời Lâm Phi giúp cô thay quần áo được.
Chí ít thì hiện tại Mộ San San chưa thể chấp nhận được việc ấy.
Điều này không liên quan đến việc Mộ San San có dè chừng Lâm Phi trong khi cô thay quần áo mà làm gì cô hay không, mà chủ yếu là vì cô cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù từng ra nước ngoài du học, nhưng cái thuộc về truyền thống của một người con gái căn bản vẫn ăn sâu vào trong tâm can cô. Mộ San San chưa bao giờ yêu thì sao có thể chấp nhận được việc để người khác giới đụng tới áo quần mình.
Mặc dù người khác giới này lại chính là ông chồng chính thức đã nhận giấy đăng ký kết hôn với cô nhưng hai người vẫn chưa từng “động phòng”, vả lại tổng giám đốc Mộ cũng chưa chính thức chấp nhận Lâm Phi.
Có thể để Lâm Phi ôm cô vào phòng ngủ của mình đã là sự nhượng bộ rất lớn từ phía Mộ San San rồi.
“Em có thể tự làm thật sao?”
Lâm Phi đương nhiên không muốn mất đi cơ hội ngàn năm có một có thể gần gũi thưởng thức cơ thể tuyệt đẹp của cô vợ thiếu gia nhà mình. Cơ hội một đi không trở lại. Lâm Phi đương nhiên cố gắng hết sức để giành lấy cơ hội về cho mình.
“Hoặc là quay người đi, hoặc là đi ra ngoài. Anh tự chọn đi.” Về vấn đề riêng tư và sự giữ gìn của con gái, Mộ San San đương nhiên không thể cho Lâm Phi có cơ hội đưa ra ý kiến.
Hiểu rõ tính cách quyết đoán của vợ mình, Lâm Phi chỉ có thể quay người đi trong sự bất lực.
“Lâm Phi, lấy cho tôi một cái khăn tắm trong tủ quần áo ở bên trái anh.” Thấy Lâm Phi đã quay người đi, đôi mắt xấu hổ của Mộ San San nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, chỉ sợ Lâm Phi quay lại. Cuối cùng Mộ San San cũng từ từ cởi bỏ áo quần. Sau khi cởi quần áo, Mộ San San mới phát hiện ra cô không có quần áo để thay, chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể kéo lấy chiếc chăn mỏng che đi cơ thể đang trần trụi mất mộ nửa của mình rồi nhờ sự trợ giúp của ông chồng hời này.
“Vợ à, em chắc chắn là chỉ cần áo tắm chứ không cần đồ lót hả?” Lâm Phi làm đúng theo mệnh lệnh mở tủ quần áo rồi liếc nhìn một lượt đủ các loại nội y vượt xa ngoài sức tưởng tượng của một người đàn ông rồi lên tiếng hỏi trong vô thức.
——————-