Lăng Vi Vi không lên tiếng, Lâm Phi cũng rất thích việc đứng ở phía sau thưởng thức cảnh tượng đẹp đẽ này.
Đương nhiên, phần lớn ánh mắt của hắn đều nhìn lên bờ mông tròn căng vút của cô ta.
Chính vào lúc Lâm Phi đang nghĩ có nên nhân lúc cô ta đang nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ mà đi lên sờ hai tay lên không thì cô ta đột nhiên quay người lại, ánh nhìn sắc bén.
Thông thường, ánh mắt phụ nữ với người đàn ông nhìn chằm chằm lên cơ thể mình đều có chút nhạy cảm, đặc biệt là Lăng Vi Vi đã quen thuộc với bản tính của Lâm Phi, biết rằng ánh mắt đó của Lâm Phi chắn chắn không hề thành thật chút nào.
Thấy ánh mắt sắc bén của cô ta, Lâm Phi hơi thu lại cái nhìn chằm chằm của mình, yên lặng đợi Lăng Vi Vi mở lời.
Thế nhưng Lăng Vi Vi chỉ yên lặng nhìn hắn. Lâm Phi đợi mãi cũng không thấy Lăng Vi Vi mở lời.
Vào lúc Lâm Phi đang nghĩ liệu Lăng Vi Vi có phải là đã chìm đắm vào vẻ ngoài anh tuấn bất phàm của hắn mà không thể tỉnh lại hay không, Lăng Vi Vi nhướn mày: “Không phải là anh định nói gì với tôi hay sao?”
Gì cơ? Đây là tình huống gì? Rõ ràng là cô gọi ông đây vào cơ mà?
Lâm Phi hơi sửng sốt, đợi cả buổi hóa ra Lăng Vi Vi lại đợi hắn mở lời.
Bộ dạng Lăng Vi Vi như đang muốn chất vấn hắn.
Lâm Phi chẳng hiểu gì sất, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ Lăng Vi Vi gọi hắn vào là vì chuyện gì.
“Tôi có việc cần ra ngoài mà không xin phép trưởng phòng Lăng, quả thực là tôi không đúng. Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa đâu”.
Nghĩ mãi mà hắn vẫn không nghĩ ra đã đắc tội với Lăng Vi Vi chỗ nào. Thế nhưng hắn nghĩ đến lời cảnh cáo của Thẩm Huyên với hắn lúc trước, Lâm Phi liền tỉnh ngộ, khả năng lớn là Lăng Vi Vi muốn hắn giải thích cả ngày nay đã đi làm gì.
Thế nhưng, chuyện này hắn thật sự không thể giải thích với Lăng Vi Vi được, không thể nói là hắn đã đi nhìn trộm người đẹp hội trưởng Bụi Hoa Hồng tắm được.
Chuyện này dù có nói ra Lăng Vi Vi cũng sẽ không tin, Lâm Phi đành dứt khoát nhận sai vậy.
“Chuyện tôi muốn nghe không phải là chuyện này”.
Lâm Phi cho rằng nếu hạ mình, chủ động nhận sai, giữ cho Lăng Vi Vi thể diện của người cấp trên thì cô ta sẽ xua tay ra hiệu cho hắn rời khỏi phòng làm việc, tốt xấu gì thì hắn cũng đã cứu cô ta một lần.
Cũng không phải là muốn người đẹp trưởng phòng hiến thân, loại chuyện bỏ ra ngoài trong thời gian làm này, mọi người chỉ cười cười nói nói là qua thôi mà, thế nhưng, Lăng Vi Vi khẽ đưa tay lên, lắc lắc đầu, ý nói chuyện mình muốn nghe không phải chuyện này.
Điều này khiến Lâm Phi càng mù tịt. Ngoài chuyện này ra Lâm Phi thực sự không nghĩ ra Lăng Vi Vi gọi hắn vào là vì chuyện gì.
Suy nghĩ một thôi một hồi, Lâm Phi thử mở miệng nói: “Hôm nay cô rất đẹp”.
“Điều này tôi biết”. Phụ nữ mà, hầu như là không ai không thích người khác khen mình đẹp. Chuyện này Lăng Vi Vi cũng không hề khiêm tốn chút nào.
Thế nhưng sau lời nịnh nọt của Lâm Phi, Lăng Vi Vi lại tiếp tục lắc đầu: “Điều tôi muốn nghe cũng không phải là chuyện này”.
Mợ nó chứ, rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì? Lâm Phi thực sự muốn chỉ thẳng tay vào chiếc mũi dọc dừa của Lăng Vi Vi mà mắng nhiếc vài câu.
Đang yên đang lành gọi hắn vào, vốn dĩ còn tưởng là chuyện gì tốt, nào ngờ cô ta lại cứ trưng ra bộ mặt chờ mình nhận tội. Chủ động nhận sai không được, khen cô xinh đẹp cũng không xong. Khó chiều như vậy thì ông đây dứt khoát không chiều nữa.
“Trưởng phòng Lăng, thời gian của mọi người đều rất quý giá, cô cũng đừng vòng vo tam quốc nữa. Có chuyện gì thì mau nói đi, cô không nói thì tôi đi nhé”.
Thực sự là Lâm Phi cũng không kiên nhẫn nổi nữa, Thẩm Bội Ni vẫn còn đợi hắn trả lời kia.
Đôi mắt của Lăng Vi Vi hơi chớp nhẹ, nhướn mày sang một bên: “Tôi đã bàn bạc với chị Thẩm rồi, chị ấy chuẩn bị đứng về phía chúng ta”.
“Chị Thẩm nào cơ?”
“Thẩm Bội Ni, quản lý Thẩm”.
“Đây là chuyện tốt. Chỉ là, cô nói với tôi chuyện này làm gì?”
Tuy rằng không biết vì sao Lăng Vi Vi lại gọi Thẩm Bội Ni là chị, nhưng Lâm Phi cũng không định tìm hiểu kỹ. Tình bạn giữa phụ nữ với nhau khó mà tưởng tượng lắm. Buổi sáng Lâm Phi thấy Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi cùng đi vào phòng hành chính thì hắn đã lờ mờ nhìn ra rồi.
Hàn Khởi Minh chết rồi, Hàn Chấn Hải chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Thẩm Bội Ni chịu đứng về phía Mộ San San, chuyện này chắc chắn là chuyện tốt. Thế nhưng Lâm Phi cho rằng chuyện này không liên quan gì tới hắn.
Về danh nghĩa, hắn nhận lệnh của Mộ Hồng đến công ty để trợ giúp cho Mộ San San, nhưng trên thực tế, hắn chỉ đến công ty để làm cho qua ngày mà thôi.
Chuyện điều hành doanh nghiệp hay gì đó, Lâm Phi không thấy hứng thú chút nào. Thẩm Bội Ni đứng về phía Mộ San San chắc chắn là phải có một phen đổi chác. Loại chuyện này để Mộ San San đau đầu là được rồi, Lâm Phi không định tìm thêm phiền phức cho mình.
“Chị ấy đứng về phía tôi, nói ra cũng là nhờ anh. Tôi đã báo cáo với chủ tịch Mộ rồi, chủ tịch Mộ đồng ý hủy bỏ quyết định trừ một năm lương lúc trước của anh”.
Lúc Lăng Vi Vi nói, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lâm Phi. Nói xong lại nhanh chóng quay đầu sang một bên, dường như đang cố gắng trốn tránh điều gì đó.
“Ài~ Đây đều là những chuyện tôi nên làm”.
Lâm Phi có chút bất lực. Hắn không ngờ rằng Lăng Vi Vi gọi hắn vào là vì chuyện này. Nói đúng ra thì đây là chuyện tốt, dù gì cô ta đã kể công cho hắn trước mặt sếp.
Được cấp trên chủ động báo cáo công lao cho cấp dưới như thế này, về lý mà nói thì đây là niềm hạnh phúc của Lâm Phi.
Thế nhưng cũng phải phân xem sếp là ai mới được. Trưởng phòng xinh đẹp đi tìm vợ mình để xin công lao cho mình, chuyện này lại còn liên quan đến một cấp trên xinh đẹp khác, Lâm Phi không nghĩ đây là một chuyện tốt.
Bây giờ trong lòng Mộ San San không biết đang nghĩ gì về hắn nữa.
“Trưởng phòng Lăng, cô phải biết tôi vốn là người quen khiêm tốn. Sau này có chuyện này nữa thì không cần tìm cấp trên kể công giúp tôi đâu”.
Loại chuyện này, một lần hai lần thì có lẽ Mộ San San không xem là gì, nhưng lặp lại nhiều lần thì sao Mộ San San có thể không nhìn ra manh mối được. Đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là Lâm Phi hắn thôi.
“Ừm, tôi biết rồi”. Lăng Vi Vi nghi ngờ thăm dò mắt Lâm Phi, tuy rằng không biết vì sao Lâm Phi lại đột nhiên thay đổi tính cách, thế nhưng lúc này suy nghĩ của Lăng Vi Vi không đặt ở chuyện này.
“Ngoài chuyện này ra, anh còn chuyện gì khác muốn nói không?”
“Không có. Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé”.
Trong lòng Lâm Phi còn mải nghĩ làm sao thuyết phục được người đẹp Thẩm Bội Ni đi khách sạn thuê phòng, làm gì còn tâm tư nào mà để ý đến suy nghĩ của Lăng Vi Vi. Hắn quay đầu định rời khỏi phòng làm việc của cô ta.
“Đợi một lát”.
“Tôi nói này Lăng Vi Vi, cô cứ lằng nhằng mãi thế, có gì thì cô nói luôn đi, tôi không có thời gian nhiều lời với cô đâu”.
Lâm Phi cũng nhìn ra được, chắc chắn là Lăng Vi Vi đang kìm nén chuyện gì đó.
Thế nhưng Lâm Phi thực sự không muốn vòng vo với cô ta. Sắp tan làm rồi mà Lâm Phi còn chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Bội Ni, nhỡ như cô ta mặc kệ mà về trước Lâm Phi thì hắn lại phải tốn thời gian tìm cô ta.
Làm gì có chuyện nào thoải mái hơn chuyện, hai người cùng rời khỏi công ty và đi thẳng đến khách sạn cơ chứ.
Thấy thái độ cực kỳ không kiên nhẫn của Lâm Phi, trong lòng Lăng Vi Vi phát hỏa. Thế nhưng nghĩ đến hắn vì cô ta mà không ngần ngại xông vào hộp đêm Đế Hào, thậm chí còn giết người.
Lăng Vi Vi tự nhiên trở nên nhẹ nhàng: “Trước đây chúng ta đã từng đánh cược, nếu như anh có thể giải hòa quan hệ giữa tôi và chị Thẩm, tôi sẽ cho anh một cơ hội theo đuổi tôi”.
Lúc này đây mà lại nói vậy là có ý gì? Lâm Phi có chút mơ hồ nhìn cô ta.
Loại con gái như Lăng Vi Vi đây, Lâm Phi cho rằng cô ta sẽ không nhất thời bốc đồng mà hiến thân gì đó được.
“Điều này trưởng phòng Lăng không cần lo đâu. Lúc đó tôi cũng chỉ nhất thời nổi hứng thôi. Nói thật thì, thực ra tôi cũng không giúp được gì cả, chuyện này coi như chưa từng xảy ra nhé”.
Nghĩ một lúc, Lâm Phi cho rằng Lăng Vi Vi định hủy giao ước với hắn.
Thật ra Lâm Phi cũng không xem giao ước giữa hai người là thật. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là người đẹp Thẩm Bội Ni kia đã thay đổi, quay ra mời mọc hắn. Lâm Phi muốn thoát khỏi Lăng Vi Vi nên khó khăn lắm mới được hào phóng như vậy.
“Không được, dám cược dám chịu!” Lâm Phi nghĩ mình đã biết điều mà từ bỏ giao ước, người đẹp trưởng phòng dù không cảm ơn mình thì cũng phải thở phào một hơi mới đúng.
Ngược lại, không hiểu sao Lăng Vi Vi lại bày ra bộ dạng không chịu, chủ động bước tới dùng bàn tay trắng như ngó sen của mình kéo cánh tay Lâm Phi: “Tối nay, vừa hay tôi rảnh rỗi”.