Nhưng Lâm Phi không cho cô cơ hội nói nhiều, ngang tàn hôn chặt lấy đôi môi mềm đỏ hồng mơn mởn kia của Thẩm Bội Ni.
Trái tim Thẩm Bội Ni đột nhiên căng thẳng, thân thể mềm mại không chịu nghe lời bắt đầu trở nên căng thẳng. Trong lúc hoảng loạn, cô cảm nhận được cơ thể mình đang nóng lên theo sự kích thích và thúc giục của bản năng.
Cũng may trong chuyện tình cảm, Thẩm Bội Ni không phải loại con gái như một trang giấy trắng nên rất nhanh sau đó, cô đã kịp tiết chế lại bản năng, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, một lòng hòa mình vào nụ hôn đột ngột mà kích thích của Lâm Phi.
Mặc dù văn phòng không phải là môi trường lý tưởng của Thẩm Bội Ni nhưng cô đã nhận định tình cảm của mình đối với Lâm Phi nên sớm đã chuẩn bị tâm lý bị Lâm Phi chiếm hữu.
Chỉ là không ngờ ngày này lại đến sớm như thế.
Tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng gì vì trong thời gian ngắn Thẩm Bội Ni đã vứt bỏ hết suy nghĩ khác mà hòa mình vào cuộc tình.
Hai người dính chặt vào nhau, chiếc mũi nhạy cảm của Thẩm Bội Ni có thể dễ dàng ngửi được mùi đàn ông mạnh mẽ tỏa ra trên cơ thể Lâm Phi.
Lâm Phi vốn mang tâm lý trả thù nên đâu định thương hoa tiếc ngọc chứ.
Bị Lâm Phi đánh giáp từ hai phía, Thẩm Bội Ni dần dần cảm nhận được cảm giác tê dại tới từng đợt từng đợt trên cơ thể trưởng thành mềm mại, cả người từ trên xuống dưới lâng lâng như rơi xuống mây mù, một cảm giác cực kỳ kích thích đầy khác lạ cũng dần dần hiển hiện nơi đáy lòng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phi lại dừng lại.
“Đây coi như là sự trừng phạt dành cho chị vì trước đây đã bôi nhọ tôi.”
Cuối cùng Lâm Phi bóp một cái vào đôi gò bồng đảo căng tràn kia của Thẩm Bội Ni, ghé sát vào người cô nói nhỏ một câu rồi không chút do dự rời khỏi văn phòng chỉ để mặc Thẩm Bội Ni một mình trong căn phòng lộn xộn.
“Tên khốn kiếp này….”
Một lúc lâu sau, khi đã trấn tĩnh lại, Thẩm Bội Ni mới không nhịn được cắn nhẹ đôi môi hồng, đôi mắt xinh đẹp dữ dằn nhìn về phía Lâm Phi đang rời đi.
…………
Ra khỏi văn phòng của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi đi thẳng vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần mới dập tắt được ngọn lửa nóng trong lòng.
Thẩm Bội Ni giận Lâm Phi nửa đường phanh xe nên trong lòng mắng Lâm Phi té tát.
Có trời biết trong lòng Lâm Phi bộn bề tới chừng nào nhưng chắc chắn hắn còn hy vọng tiến thêm bước nữa hơn cả Thẩm Bội Ni.
Thẩm Bội Ni chín chắn, yêu kiều lại nở nang, gợi cảm, là một cô gái không thể đáng yêu hơn, một tuyệt sắc giai nhân như vậy vừa nhìn đã muốn ăn vào miệng nhưng phải quay người bỏ đi, trong lòng Lâm Phi cũng rất xót xa.
Những chuyện nửa đường phanh xe như thế này làm tổn thương người, cũng càng hại thân.
Tuy nhiên mục đích ban đầu của Lâm Phi là trừng phạt Thẩm Bội Ni để cô gái này nhớ cho kỹ, sau này nói chuyện phải chú ý một chút.
Nếu như thực sự tiếp tục thì không phải là trừng phạt rồi.
Cũng chính vì vậy, Lâm Phi mới nén đau thương mà dừng lại, quay người rời khỏi văn phòng Thẩm Bội Ni ngay lập tức.
Đối mặt với cô gái cưng Thẩm Bội Ni, lại thêm dáng vẻ tùy hắn xử lý của cô, chỉ sợ ở thêm dù chỉ một giây hắn cũng không khống chế nổi bản thân mình.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Phi ngậm điếu thuốc lá trở về khu vực làm việc của phòng hành chính tổng hợp, vừa đi đến cửa đã bị Tiêu Y Na xinh đẹp trong bộ đồ công sở bó chặt lấy thân hình khiêu gợi chặn lại.
“Lâm Phi, anh lại lười biếng!”
Tiêu Y Na chống hay tay vào eo, làm mặt hù dọa. Cô cố gắng làm ra vẻ phẫn nộ, nhìn như muốn dạy dỗ Lâm Phi.
Khổ nỗi Lâm Phi sớm đã hiểu thấu tính cách của cô nên đâu quan tâm cô.
Lâm Phi đưa tay véo khuôn mặt trái xoan trắng ngần của Tiêu Y Na rồi rảo bước vào trong khu vực làm việc. Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Y Na đau điếng, cô chỉ đành đi theo Lâm Phi về phía trước.
“Ê, Y Na, tôi phải làm việc rồi, sao cô vẫn chưa đi, không lẽ cô muốn trốn ở chỗ tôi lười biếng.”
Lâm Phi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Y Na rồi đi về gian làm việc của mình. Sau khi ngồi xuống hắn mới kinh ngạc nhìn thấy Tiêu Y Na bị hắn nắm trong tay như thể phát hiện ra lục địa mới.
Biểu cảm đó chân thành đến nỗi người không hiểu đầu đuôi nhìn thấy chắc chắn sẽ tin Lâm Phi vô tội.
Nhưng Tiêu Y Na thân là đương sự, bị Lâm Phi chọc cho suýt nữa thì nôn ra máu.
Rõ ràng là Tiêu Y Na bắt được Lâm Phi lười biếng, muốn khuyên hắn làm việc cho tốt nhưng lại bị Lâm Phi nắm như nắm gà con kéo vào trong khu vực làm việc của phòng hành chính tổng hợp.
Tiêu Y Na đang nghĩ lần này thực sự mất mặt, mất mặt thật rồi lại bị Lâm Phi phản đòn. Nếu như không phải bị Lâm Phi véo má, nói năng không rõ ràng thì Tiêu Y Na tuyệt đối sẽ không ngại dùng tất cả từ ngữ ô uế mình có thể nghĩ ra để phun thẳng vào mặt Lâm Phi một bãi nước bọt.
“Lâm Phi, tốt nhất anh nên lập tức thả tôi ra, tôi nói anh biết, tổng giám đốc Mộ vừa gửi email nội bộ giảm lượng lớn biên chế. Nếu như anh không buông tôi ra, bị tổng giám đốc Mộ nhìn thấy, cẩn thận bị sa thải.”
Tiêu Y Na vừa ra sức đánh những đấm yếu ớt lên ngực Lâm Phi vừa trợn đôi mày thanh tú hằm hằm nhìn hắn.
“Bỏ cô ra cũng không phải là không được nhưng tốt nhất Tiểu Y Na phải nhớ kỹ, nếu như lần sau cô còn dám lười biếng trong giờ làm, tôi sẽ không chỉ véo má cô đâu.”
Lâm Phi vừa nói vừa cố ý đưa mặt liếc qua cặp núi đôi trước ngực Tiêu Y Na.
Mặc dù cặp núi đôi của Tiêu Y Na không hùng vĩ như Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi nhưng tuyệt đối không phải size nhỏ.
Con gái luôn rất nhạy cảm với ánh mắt của đàn ông khi nhìn vào vị trí này của họ nên đương nhiên Tiêu Y Na cũng cảm nhận được ánh mặt không thành thật kia của Lâm Phi.
“Lâm Phi, tôi cảnh cáo anh, khoảng thời gian này anh phải ngoan ngoãn một chút, sếp mà tức giận một lần cắt giảm hơn hai trăm nhân viên, nếu như bị sếp nhìn thấy anh trốn việc trong giờ, chắc chắn anh sẽ bị tống khứ. Tôi chỉ muốn tốt cho anh, lần này anh phải nghe tôi.”
Tiêu Y Na lấy tay che trước ngực lùi sau hai bước, thận trọng cảnh cáo Lâm Phi, nhưng có lẽ sợ Lâm Phi sẽ ra tay lần hai nên vội vàng quay người chạy mất.
Lâm Phi khẽ cười mấy tiếng vì lời cảnh cáo này của Tiêu Y Na chắc có tác dụng gì với hắn, Mộ San San sa thải ai cũng không thể sa thải ông chồng này. Nhưng được chọc ghẹo Tiêu Y Na một phen nên tâm trạng nửa đường phanh xe của Lâm Phi cũng dễ chịu đi nhiều.
Tới khi nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị đi hết rồi, Lâm Phi mới cùng Mộ San San đi xuống hầm để xe của tòa Vọng Nguyệt.
“Anh lái xe.”
Mộ San San lấy chìa khóa xe ra từ chiếc túi LV đưa cho Lâm Phi rồi đi sang bên kia mở cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.
Đang nghĩ làm sao mở lời với Mộ San San mới được cô cho phép đi hẹn hò ở khu biệt thự Hoa Hồng nên đương nhiên Lâm Phi sẽ không từ chối làm tài xế cho Mộ San San.
Chiếc xe BMW lao ra khỏi hầm đỗ xe của tòa Vọng Nguyệt. Lâm Phi vừa lái xe vừa lén nhìn trộm gương mặt tinh tế của Mộ San San bên cạnh.
“Có một vĩ nhân từng nói, lúc rảnh rỗi nên nói chuyện với chồng nhiều hơn sẽ giúp ích cho việc bồi dưỡng tình cảm hòa thuận vợ chồng.”
Mộ San San tức giận lườm Lâm Phi một cái rồi đưa đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu nhìn ra ngoài cửa, rõ ràng không thèm để ý tới Lâm Phi. Cô không nhớ có vĩ nhân nào nói câu này nhưng vĩ nhân đó rất có thể là bản thân Lâm Phi.
Nếu như thực sự nghe lời Lâm Phi bắt đầu nói chuyện thì há không phải thừa nhận Lâm Phi là vĩ nhân rồi sao, cô mới không thèm làm vậy. Trong đầu Mộ San San, ấn tượng với Lâm Phi tựu chung lại chỉ có hai chữ —— vô sỉ!
Không nói xa xôi, chỉ nói cuộc gọi hôm nay Lâm Phi nghe đã khiến Mộ San San rất khó chịu.
Mộ San San đợi ở văn phòng hơn bốn tiếng đồng hồ nhưng cũng không thấy Lâm Phi tới xin lỗi, Mộ San San đã nén cơn giận hơn bốn tiếng, làm sao có thể chịu nể mặt Lâm Phi.
Đương nhiên Lâm Phi không biết Mộ San San đang đợi hắn chủ động tới xin lỗi mà còn cho rằng cô đang phiền lòng vì chuyện công ty cắt giảm nhân sự.
Lại thêm việc trước giờ Mộ San San đều rất lạnh lùng nên chỉ phân tích biểu cảm trên khuôn mặt, Lâm Phi vốn không hiểu được trong lòng Mộ San San đang suy nghĩ điều gì.
Nếu như là trước đây, đụng phải Mộ San San trong trạng thái này, Lâm Phi nhất định sẽ không tự làm mất mặt mình, để sự nhiệt tình của hắn bị tạt gáo nước lạnh.
Nhưng rõ ràng hôm nay không được, Lâm Phi có lý do không thể không khiến Mộ San San tạt gáo nước lạnh.
Bên Huyết Mai còn đợi hắn tới nữa, dù gì cũng đã nhận lời Huyết Mai, lỡ hẹn với một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần như vậy, Lâm Phi còn có chút không đành lòng.
Đương nhiên hắn càng lo lắng Huyết Mai bị cho leo cây, trong cơn phẫn nộ sẽ gọi cho Mộ San San nói năng lung tung.