Loại người như Hàn Khải Minh mà cho ra chiến trường lính đánh thuê ở nước ngoài thì Lâm Phi chắc chắn là chẳng bao giờ thèm nhìn tới.
Đương nhiên, loại người như Hàn Khải Minh căn bản là không có khả năng ra chiến trường được, bởi thứ nhất là hắn không xứng, thứ hai là hắn cũng chẳng có cái gan đó.
Hàn Khải Minh bị Lâm Phi đấm ngã lộn nhào mắt hoa lên những ngôi sao, sương cột sống đứt đoạn, cả cơ thể như bại liệt, hắn đau đớn đến mức chỉ còn biết rên rỉ ư ư a a, làm gì có tâm trí mà trả lời câu hỏi của Lâm Phi.
Lâm Phi nhíu mày, hắn cũng không đủ nhẫn nại để đợi Hàn Khải Minh hoàn hồn trở lại.
Lâm Phi cúi người xuống, với tay lấy một chai rượu nằm lăn lốc ở trên mặt đất, bóp mạnh, một âm thanh răng rắc phát ra, cả chai rượu vỡ tan.
Những mảnh thủy tinh sắc nhọn của chai rượu nằm rải rác trên mặt đất, Lâm Phi nhặt lấy một mảnh, hùng hổ dí vào mu bàn tay phải của Hàn Khải Minh.
“A…”
Nỗi đau thấu xương thấu tủy truyền đi khắp cơ thể của Hàn Khải Minh, mu bàn tay phải bị mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào, khiến hắn đau đến vã vần mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.
Nhưng đó chưa phải đã hết, Lâm Phi lại lấy tiếp một mạnh chai sắc nhọn lại dài và hẹp, đâm vào mạnh vào lòng bàn tay trái của hắn.
Hàn Khải Minh lại kêu lên trong đau đớn, hắn há hốc mồm ra để thể, gương mặt thì bởi những cơn đau về thể xác mà tái xanh tái nhợt đi.
Hai tay của hắn bị những mảnh vỡ của chai rượu cắm vào nền nhà, khiến cho nỗi đau tăng lên ngàn lần.
Cho dù Hàn Khải Minh không nói là tay nào đã đánh Lăng Vi Vi, Lâm Phi cũng không thèm tra hỏi nhiều, dứt khoát khiến hắn phải bỏ cả đôi tay này, mặc dù nhìn có vẻ chỉ là hai mảnh chai bình thường đâm vào tay của Hàn Khải Minh, nhưng Lâm Phi chọn chỗ đâm đều rất có tính toán, khiến cho gân tay của Hàn Khải Minh đều đã bị đứt đoạn.
Mười ngón liền tim, phần nhiều là nhờ vào phần gân tay, liên kết các đại não thần kinh trung ương, cắt đứt gân sẽ mang lại cho bộ não cảm giác đau đớt gần mười lần so với vết thương ở trên tay.
“Lúc ở phòng hành chính tổng hợp, tao không nên đánh mày.” Lâm Phi cầm mảnh vỡ thứ ba lên, dí vào cổ của Hàn Khải Minh: “Lúc đó, tao nên giết mày mới phải.”
Nói xong câu đó, Lâm Phi tay cầm mảnh chai không chút do dự cắm thẳng vào cổ của Hàn Khải Minh.
Hai mắt Hàn Khải Minh đột ngột mở trừng trừng, máu ở cổ ứa ra sức sống cũng dần theo đó mà lụi tàn.
Mặc dù trước đó hắn cũng dự liệu được Lâm Phi sẽ giết mình, nhưng hắn nghĩ đến bố mình, trong lòng ít nhiều cũng còn chút cảm giác may mắn.
Hắn cho rằng, Lâm Phi nếu như đã làm việc cho tập đoàn Mộ Thị, ít nhiều cũng phải kiêng nể Hàn Chấn Hải một phần. Trong lòng dự tính sẽ nhờ bố mình tìm cho một con đường sống, ai dè Lâm Phi căn bản là không cho hắn cả cơ hội để mở mồm.
Nếu như trong cái phòng này chỉ có hai người bọn họ, Lâm Phi cũng không ngại cho Hàn Khải Minh biết thế nào là đày đọa, lúc trước hắn đã khiến cho Lăng Vi Vi phải chịu những tổn thương không hề nhỏ rồi.
Mặc dù cô ta không phải chịu quá nhiều xâm hại của Hàn Khải Minh, nhưng vết thương về tình thần thì không sao bù đắp được. Cũng mau là tâm lý của Lăng Vi Vi đủ mạnh. Nếu như là một cô gái tâm lý không đủ mạnh, bị Hàn Khải Minh hành xử như thế, khó tránh khỏi những ám ảnh về tâm lý sau này.
“Anh, anh giết hắn rồi sao?”
Lăng Vi Vi lúc đó vừa đến, trên gương mặt u buồn vẫn còn đọng lại những vệt nước mắt, nhưng trong ánh mắt không còn sự đau khổ, trái lại là sự hoảng lại được lộ ra một cách rõ ràng hơn.
Phụ nữ nói cho cùng cũng chỉ là thành phần trí thức bình thường, cảnh tượng đẫm máu trước mặt đã vượt quá những điều thường thấy ngày của Lăng Vi Vi, cảnh nôn ra máu, ngất xỉu cũng đã là quá kinh khủng rồi.
Lâm Phi đứng dậy, cởi bỏ áo, choàng lên cơ thể mảnh mai bán khỏa thân của cô ta, dùng cơ thể của mình che đi ánh nhìn của Lăng Vi Vi đang hướng về cái xác của Hàn Khải Minh: “Vì cô, giết người cũng có là gì.”
Đôi mắt diễm lệ của Lăng Vi Vi không một lần chớp mắt nhìn Lâm Phi, cô ta không thể nghĩ rằng Lâm Phi có thể nói ra những lời như thế.
Dựa vào ngoại hình và thân thế của Lăng Vi Vi, từ bé đến lớn không lúc nào là không có kẻ muốn theo đuổi cô ta, hoặc có thể nói có không ít đàn ông đã từng trao cho cô những lời đường mật như vậy, nhưng lại chưa từng có bất kỳ người đàn ông nào có thể khiến Lăng Vi Vi dung động.
Thế nhưng, hôm này chỉ vỏn vẹn có mấy chữ đó của Lâm Phi lại như một con dao sắc xuyên thủng được lối vào trái tim Lăng Vi Vi, tâm hồn thiếu nữ của cô ta hoàn toàn đã bị những lời nói của Lâm Phi ôm trọn, một tình cảm khó có thể diễn tả nên lời bắt đầu được nảy sinh nơi sâu thẳm trái tim cô ta.
“Nhưng mà, anh giết hắn rồi, anh sẽ phải ngồi tù đấy.”
Lăng Vi Vi nói xong câu đó, trong đôi mắt lại một lần nữa ướt nhòe đi, những giọt nước mắt như lại muốn tuôn ra.
“Hôm nay hắn có thể thuê người uy hiếp cô, ngày mai hắn cũng có thể thuê người bắt cóc cô, tôi không thể ở bên cạnh cô suốt hai bốn giờ, tôi cũng không để hắn có cơ hội làm hại cô lần nữa.”
Nói xin lỗi một lần là đủ rồi, Lâm Phi không có thói quen nói xin lỗi một người hai lần, kể cả giết người cũng vậy, những năm ở nước ngoài số người bị Lâm Phi giết không hề ít.
Pháp luật vĩnh viễn chỉ thích hợp với kẻ yếu, còn những kẻ như Lâm Phi sớm đã không nằm trong vòng pháp luật rồi.
Đương nhiên, những chuyện này Lâm Phi không thể trong một chốc một lát mà giải thích rõ ràng cho Lăng Vi Vi được, mà dù có nói ra hết Lăng Vi Vi có thể tin hay không cũng còn là một vấn đề.
Lâm Phi không muốn lãng phí thời gian ngồi giải thích cho Lăng Vi Vi, cũng không muốn chỉ vì cái chết của tên Hàn Khải Minh này mà khiến Lăng Vi Vi bị áp lực tâm lý quá lớn, thế nên mới nói những lời như vậy.
Những lời này, Lâm Phi cũng chỉ tiện miệng nói ra mà thôi, nhưng vào trong tai của Lăng Vi Vi dường như lại mang đến một dư vị rất đặc biệt.
“Vì cô, giết người có là gì!”, “Tôi không thể để hắn có cơ hội làm hại cô lần nữa.”
Lâm Phi nói những lời này cũng chỉ là nghĩ gì nói nấy, với lại cũng bởi là hắn cảm thấy có lỗi nữa.
Nếu như không phải là vì hắn, Hàn Khải Minh cũng không dám mạo hiểm thuê người uy hiếp Lăng Vi Vi.
Lâm Phi đã xem nhẹ một điều, đó chính là cảm nhận của Lăng Vi Vi. Lâm Phi cảm thấy mình đã làm liên lụy đến Lăng Vi Vi, còn Lăng Vi Vi ngược lại lại cảm thấy mình đã làm liên lụy đến Lâm Phi.
Lăng Vi Vi nghĩ rằng, chưa kể Lâm Phi đã cứu cô ta một mạng. Trong cái thời khắc này, hoàn cảnh này lại còn có thể nói những lời đường mật làm rung động lòng người.
Ừmmm, suy nghĩ của Lăng Vi Vi là như vậy, cô ta cũng đã từng được nghe không ít lời đường mật, nhưng hầu hết đều là vào tai trái rồi ra tai phải, nhưng hôm nay Lâm Phi nói ra hai câu này thực sự đã quá đi vào lòng người, Lăng Vi Vi cho rằng đó là những lời đường mật dễ làm lay động lòng người nhất từ trước đến nay!
Lăng Vi Vi tin chắc rằng cả đời này sẽ không bao giờ quên được hai lời đường mật mà Lâm Phi đã dành cho cô ta.
Sau những lời Lâm Phi đã nói ra, vị trí của hắn trong lòng của Lăng Vi Vi đã có một chỗ đứng vững chắc, từ đồng nghiệp và ân nhân cứu mạng đã chuyển thành tình nhân.
Nếu như lúc này Lâm Phi liếc nhìn vào đôi mắt diễm lệ của Lăng Vi Vi, sẽ thấy rằng trong ánh mắt cô ta nhìn hắn đã giảm đi mấy phần hoảng loạn và bất an rồi, thay vào đó là vài phần thùy mị và tình tứ.
“Nhắm mắt lại, đứng sau tôi, đợi lát nữa bất luận có chuyện gì xảy ra, tôi không cho cô mở mắt ra thì tuyệt đối không được mở mắt ra.”
Lâm Phi nắm lấy tay của Lăng Vi Vi, chậm rãi kéo người cô ta lên lưng của mình.
Lăng Vi Vi mặc dù rất băn khoăn tại sao phải nhắm mắt, nhưng qua sự việc vừa rồi của Hàn Khải Minh, trong lòng cô ta nảy sinh một cảm giác ỷ lại khó tả vào Lâm Phi. Do sự xui khiến của cảm giác đó đã khiến Lăng Vi Vi không hỏi thêm Lâm Phi bất cứ điều gì nữa, chỉ biết nghe lời nhắm mắt lại.
Thấy Lăng Vi Vi đã nhắm mắt, Lâm Phi liền xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô ta, như để trấn an.
“Khốn nạn, các ngươi là những kẻ nào, dám ở địa bàn của Thanh Long Bang bọn tao giở trỏ lưu manh?!”
Ngay lập tức Lâm Phi quay phắt người lại, một nhóm toàn đàn ông mặc vest đen và một đội trên người mặc đồng phục bảo vệ, xông vào phòng Vip.
Trước đó Lâm Phi cũng đã nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn của đám người này rồi, vì thế mới bảo Lăng Vi Vi nhắm mắt lại, đêm nay cô ta đã chịu quá nhiều sự sợ hãi rồi, Lâm Phi không nhẫn tâm để cô ta lại phải chứng kiến thêm bất kỳ cảnh đổ máu nào nữa.
“Hổ Ca làm việc gì các người biết không?”
Lâm Phi không trả lời câu hỏi của đám người đó, mà hỏi ngược lại bọn chúng.