“Không quan tâm là ý của ai nữa, tóm lại là cơm vẫn phải ăn, nghe dì Quế nói em vẫn chưa ăn, cùng ăn đi.” Mặc dù tổng giám đốc xinh đẹp không có ý định cùng hưởng đêm xuân với mình nhưng Lâm Phi cũng không quá thất vọng hay hối hận gì.
Đốivới kiểu con gái như Mộ San San rõ ràng không thể nóng lòng.
Hơn nữa đã về nhà rồi cũng không tiện lại bỏ đi tìm Thẩm Bội Ni nữa.
Bận bịu trong thời gian tương đối dài nên Lâm Phi thực sự hơi đói bụng, nghĩ tới Mộ San San vì đợi mình mà còn chưa ăn tối nên Lâm Phi thẳng thắn mời cô cùng ăn.
Khổ nỗi Mộ San San lại không mấy hứng thú với Lâm Phi mà chỉ lạnh lùng nói: “Muốn ăn anh ăn một mình đi, tôi còn phải làm việc.”
“Công việc làm cả đời cũng không xong, bữa cơm này có tốn bao nhiêu thời gian đâu, hơn nữa để bụng đói làm việc cũng không dễ chịu mà.”
Lâm Phi đưa tay định lấy tài liệu Mộ San San đang đọc nhưng lại bị Mộ San San giành trước, đôi mắt mỹ miều lạnh lùng nhìn Lâm Phi: “Để bụng đói làm việc còn hơn một số người nào đó cả ngày ăn no không có việc gì làm.”
Lâm Phi không kìm nổi tức giận trong lòng, mẹ kiếp, đây rõ ràng là đang chế giễu mình mà, người con gái này lúc nào cũng không quên chọc ngoáy người khác.
“Đây là em tự mình nói không ăn nhé, lát nữa đừng hối hận.”
Lâm Phi bực bội liếc nhìn Mộ San San rồi bưng đồ ăn đi sang một bên thưởng thức một mình.
Bận bịu cả tối nên hắn sắp đói chết mất.
Mộ San San chỉ hừ lạnh một tiếng, không quan tâm tới lời uy hiếp của Lâm Phi mà tiếp tục vùi đầu vào tập tài liệu trên tay.
“Nhoàm nhoàm, tay nghề của dì Quế thật không tệ, sắp bằng một nửa anh rồi.”
Lâm Phi vừa ăn vừa không ngừng phát ra những tiếng nhai đầy mê hoặc.
“Lúc ăn cơm, anh có thể đừng phát ra những tiếng ghê tởm đó không?”
“Không muốn nghe, em có thể ra ngoài mà.”
“Lâm Phi, anh nhìn lại cho rõ, đây là phòng làm việc của tôi.”
“Đây là phòng làm việc của vợ anh.”
“Anh…..”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ San San lúc đỏ gay khi tái nhợt đi vì tức giận, có ý muốn đuổi Lâm Phi ra khỏi phòng làm việc nhưng lại không nói lại Lâm Phi.
Trên quan hệ luật pháp, hai người là vợ chồng nên Lâm Phi có quyền làm bất cứ việc gì trong toàn biệt thự này, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp.
Cộp! Cộp! Cộp!
Mộ San San đứng phắt dậy, rảo bước trên đôi sandals trong suốt cao gót, sát khí ngút trời đi tới trước mặt Lâm Phi.
Cảm nhận được luồng sát khí lạnh sởn gai ốc từ phía Mộ San San, bàn tay đang gắp thức ăn của Lâm Phi cứng đờ lại, hắn thực sự không hiểu người con gái này đang muốn làm gì.
Khi Lâm Phi còn đang nghĩ có phải Mộ San San nói không lại mình nên muốn động tay động chân không thì Mộ San San đã cúi người ngồi sập xuống bưng phát khay thức ăn lên trong ánh mắt khó hiểu của Lâm Phi.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Lâm Phi còn đang nghĩ, không phải Mộ San San định lấy khay thức ăn đập hắn chứ! Nhưng Mộ San San lại bưng khay cơm lên và quay người đi một cách tuyệt đẹp, dáng hình uyển chuyển hoạt bát, bước đi thanh nhã mà nhịp nhàng đi khỏi phòng làm việc.
Mộ San San rời đi mấy phút sau, Lâm Phi mới kịp hoàn hồn trở lại. Đây rõ ràng đâu phải là tìm cớ tính sổ mà rõ ràng là mượn cơ hội này giành cơm mà.
Không hổ danh tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng thành phố Trung Hải, ngay cả giành cơm cũng có trình độ như vậy.
Lâm Phi cười gượng một tiếng, tới cuối cùng anh vẫn đánh giá thấp Mộ San San.
……………..
“Mộ San San, em mau mở cửa ra cho anh, trước đó bảo em ăn em không ăn, giờ lại lật mặt giành cơm. Dù gì em cũng là một tổng giám đốc, sao có thể vô sỉ tới mức này chứ.”
Lâm Phi đuổi ra khỏi phòng làm việc, gõ cửa phòng ngủ của Mộ San San mà nói.
Hai chúng ta đều chưa ăn tối mà dù gì Lâm Phi anh cũng đã mời em cùng ăn, sao em có thể nói cướp là cướp thế, dù thế nào cũng bớt cho anh một chút đi.
Mộ San San đang ở trong phòng ngủ, môi đỏ thanh tú khẽ cong nhẹ. Có thể nhìn ra tâm trạng cô lúc này đang rất vui vẻ.
“Đáng đời, ai bảo anh không về cũng không gọi lấy một cuộc, đợi anh lâu như thế mà cũng không biết nói mấy câu dễ nghe sao.”
Mộ San San được dì Quế khuyên bảo, thêm vào đó là những biểu hiện tốt trước đây của Lâm Phi mà đã chuẩn bị thay đổi thái độ với hắn, vậy mà Lâm Phi không về nhà thì thôi đi, không dễ gì gọi được về mà cũng không biết chủ động nhận lỗi, nói mấy câu dỗ dành cô.
Mộ San San cứ mặc cho Lâm Phi đứng ngoài gõ cửa vì lòng cô đã quyết, hôm nay phải để Lâm Phi nhịn đói.
“Ọc, ọc….”
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chiếc bụng nhỏ bị bỏ đói mấy tiếng đồng hồ của Mộ San San kêu lên mấy tiếng phản đối khiến gương mặt thanh thoát ửng đỏ.
……………..
Sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời mới nhú khỏi đường chân trời, Lâm Phi còn đang chìm trong mộng mị đã bị những tiếng gõ cửa liên hồi làm tỉnh giấc.
“Ai đó? Làm gì vậy? Giờ mới mấy giờ mà không cho người ta ngủ vậy?”
Cho dù là ai sáng ngày ra đã bị người ta gõ cửa cũng sẽ không vui, huống chi là kiểu người ngủ nướng có thâm niên như Lâm Phi lại càng không vui vẻ.
“Tôi, Mộ San San!”
Bên ngoài cửa phòng ngủ của Lâm Phi, Mộ San San khẽ cắn môi, nếu như không nghĩ tới việc cánh cửa quá cứng, đôi chân ngọc ngà của mình quá đỗi yếu mềm thì cô thật muốn một cước đạp toang cửa phòng Lâm Phi ra.
“Vợ yêu Vi Vi của anh, mới sáng sớm ra em gõ cửa làm gì, không phải là muốn tìm anh lên giường lăn lộn đó chứ, chuyện này làm buổi tối có vẻ tốt hơn.”
Tiếng dép lê loẹt quẹt và tiếng ngáp ngắn ngáp dài của Lâm Phi vọng ra từ trong phòng.
Mộ San San nổi giận đùng đùng, mới sáng sớm ra mà suy nghĩ đã không trong sáng như thế rồi: “Lâm Phi, anh…”
Còn chưa đợi Mộ San San giải tỏa cơn giận cánh cửa phòng ngủ đã đột ngột được mở ra, Lâm Phi đứng dựa vào cửa ngáp ngắn ngáp dài nói: “Chuyện gì?”
Mộ San San sững sờ mắt chữ O miệng chữ A, đôi mắt diễm lệ tròn xoe, hai má ửng hồng, biểu cảm giống như nhìn thấy ma, tới khi tinh thần tập trung trở lại, cô mới hét lên thất thanh: “A…”
“Anh, sao anh chỉ mặc, chỉ mặc….”
Sau tiếng hét lớn, Mộ San San vội vàng lấy tay bịt mắt mình lại và quay người sang bên cạnh, dữ dằn giậm chân.
“Này, mới sáng ra không phải là muốn nhìn anh mặc quần nhỏ chứ, có chuyện gì không, không có thì anh đi ngủ nhé.”
Lâm Phi cảm thấy bản thân sắp phát điên, đang ngủ ngon lành bị Mộ San San gọi dậy hắn cũng mở cửa rồi mà cô lại bày ra bộ dạng như gặp phải ma khiến cơn buồn ngủ của hắn bay mất hơn một nửa.
Lâm Phi cạn lời bất mãn, không phải chỉ là mặc cái quần nhỏ thôi sao, tối qua hắn còn định không mặc gì đi ngủ nữa.
“Anh, anh mau mặc quần áo vào đàng hoàng, tôi đợi anh ở dưới.”
“Làm gì?! Mới mấy giờ mà đi làm, muốn đi em đi mình đi, anh còn ngủ chưa đủ nữa.”
Lâm Phi bất mãn lẩm bẩm vài câu rồi đóng sập cửa phòng quay về ngủ bù. Đối với Lâm Phi, đi làm đúng giờ đã là tốt lắm rồi mà còn gọi hắn đi làm sớm, chuyện này có thể sao?
Mộ San San liền nôn nóng quay phắt người lại, đương nhiên, bàn tay ngọc ngà cũng không quên che kín đôi mắt xinh đẹp vì sợ lỡ như nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn.
“Ai, ai bảo anh đi làm.” Mộ San San vừa nói vừa giậm chân giận dữ: “Trước đây, không phải anh từng nói sau này sẽ chạy bộ cùng tôi sao.”
“Chạy bộ? Nói đùa gì chứ, anh nhận lời em bao giờ?”
Lúc này, cơn buồn ngủ của Lâm Phi đã hoàn toàn biến mất. Trước đây, đúng thật hắn đã nghe Mộ San San nhắc tới chuyện này nhưng Lâm Phi cũng nhớ rõ hôm đó hắn vốn không hề nhận lời Mộ San San.
“Tôi không biết, tôi xuống lầu đợi anh, nếu trong vòng năm phút anh không xuống thì sau này trong nhà không có cơm cho anh ăn nữa.”
Mộ San San bịt hai mắt lại không nhìn Lâm Phi và bắt đầu uy hiếp hắn.
Lâm Phi ngước mắt lên nhìn, Mộ San San cột tóc cao, mặc bộ đồ thể thao màu hồng rộng, chân đi đôi giày Nike màu trắng phơi phới như thiếu nữ đương thì.
Lúc này Mộ San San vẫn lấy tay che mắt, nhân lúc cô quay người đi xuống, Lâm Phi vội tiến lên hai bước ghé sát vào Mộ San San.
Chụt!
Lâm Phi đặt một nụ hôn lên khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của Mộ San San rồi nhanh như chớp thu người về và đóng sập cửa lại: “Cái này coi như là phần thưởng bù vào việc chạy bộ với em buổi sáng!”