Chương 264: Phần thưởng
“Tôi nói này, lấy nhiều như vậy, chị không sợ mất dáng sao?!” Tầng ba “Mỹ Thực Lâm”, khu khách vip, Lâm Phi bị ba cô gái sai bảo như nhân viên phục vụ đi hết chuyến này tới chuyến khách từ khu lấy đồ ăn tới bàn dùng bữa. Nhân lúc Mộ San San và Lăng Vi Vi không chú ý, Lâm Phi ghé sát Thẩm Bội Ni, không mấy vui vẻ nói nhỏ.
“Em cứ yên tâm đi, cho dù là vì em, chị cũng không thể để mình mất dáng. Lẽ nào em không nhận ra, chị đang chọn đồ cho em sao?”
“Chị muốn tôi no chết sao?”
“Bây giờ không cho em ăn no, lát nữa khi liên hoan xong, không phải em sẽ về nhà trưởng phòng Lăng của chúng ta ăn cơm sao.”
“Chị có thể yên tâm, tối nay chắc chắn tôi sẽ không tới nhà cô ấy ăn cơm.”
“Thật sao?”
“Nếu tôi nói dối thì sau này không cho tôi lên giường của chị!” Còn không thật sao, sếp Mộ đích thân tới đây, nếu như liên hoan xong, hắn dám về nhà Lăng Vi Vi ăn cơm thì có khác gì với tự tìm chỗ chết?!”
“Em à, nếu như em đã hiểu chuyện như thế, vậy lát nữa chị có thưởng đó.” Thẩm Bội Ni không rõ suy nghĩ trong lòng của Lâm Phi còn tưởng Lâm Phi nghĩ tới cảm xúc của cô nên mới bỏ ý định về nhà Lăng Vi Vi. Lúc này, đôi mắt phượng thon dài quyến rũ của Thẩm Bội Ni ngập tràn niềm vui thích, hứa thưởng cho Lâm Phi.
Thưởng cái con khỉ ý!
Nếu như là lúc khác, địa điểm khác, Lâm Phi chắc chắn rất vui lòng chấp nhận phần thưởng của Thẩm Bội Ni thậm chí hắn còn không ngại lấy thân báo đáp phần thưởng của cô.
Nhưng bây giờ ấy mà, phần thưởng lớn nhất mà Thẩm Bội Ni có thể cho hắn chính là…giữ ý tứ!
Lâm Phi có lòng cảnh cáo Thẩm Bội Ni, ý tứ một chút vì Mộ San San đang dần ghé sát bên họ. Nhưng Lâm Phi chỉ có thể kìm lòng không nhắc nhở Thẩm Bội Ni mà tạm thời tránh xa cô một chút, chủ động thân thiết với vợ mình.
“Vợ à, vẫn chưa chọn xong à, có cần chồng giúp không?”
“Tôi thấy anh vừa nãy đang nói chuyện với quản lý Thẩm rất vui vẻ mà, sao lại qua chỗ tôi, hai người không nói chuyện nữa sao?” Lâm Phi tự nhiên ân cần không hề khiến sếp Mộ vui vẻ là bao.
Thực tế, đối với sự ân cần đến từ gã chồng vô sỉ của mình, trước giờ Mộ San San đều rất cảnh giác.
Trong khi đó, một giây trước còn nói chuyện với người phụ nữ khác, một giây sau đã chạy tới chỗ cô tỏ vẻ ân cần, mặc dù kinh nghiệm tình trường của sếp Mộ không nhiều nhưng dù gì cô cũng là một người phụ nữ.
Là một người phụ nữ, Mộ San San cũng biết ghen, có hiểu không?
Dám chủ động nói chuyện với người phụ nữ khác ngay trước mặt sếp Mộ, rõ ràng là không coi cô vợ tổng giám đốc này ra gì!
May mà cô đi theo, nếu như không đi, không biết Lâm Phi còn láo xược tới đâu!
Trong tình cảnh như thế này, nếu như sếp Mộ có thể có thái độ tốt với Lâm Phi mới là lạ!
“Nói không đúng lúc nửa câu cũng thừa, anh và cô ta có gì để nói chứ.” Thực tế, trước giờ Lâm Phi đều không thích dùng lời nói với Thẩm Bội Ni. Không phải Thẩm Bội Ni giỏi ăn nói, Lâm Phi nói không lại cô mà khi đơn độc đối diện với thân hình tràn đầy phong tình của Thẩm Bội Ni, phó phòng Lâm càng thích…động chân động tay!
“Nếu như tôi nhớ không nhầm, quản lý Thẩm trước giờ chưa từng mời ai về nhà uống rượu, không có gì để nói sao cô ấy lại mời anh?”
“Có lẽ bởi vì anh đẹp trai quá. Vợ à, em cũng biết, phụ nữ thường không còn bao nhiêu sức kháng cự với đàn ông đẹp trai như anh.”
“Anh không tự sướng thì chết à?”
“Vợ à, em nói gì vậy. Lẽ nào không phải anh đẹp trai nên em mới lấy anh sao?!”
Nhìn nét mặt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của gã chồng hờ không có bất kỳ sự giả tạo nào, trong lòng Mộ San San tràn đầy cảm giác bất lực.
“Mở miệng.”
“Vợ à, có người nhìn đó, có thể về nhà hãy hôn không?”
“Tôi…” Nói chắc chắn nói không lại nên Mộ San San tiện tay xiên miếng dưa lưới nhét vào cái miệng lớn nói không ngừng của Lâm Phi.
Cộc! Cộc! Cộc!
Chặn miệng được gã chồng hời khiến cô xấu hổ, Mộ San San gắp một ít đồ ăn sải bước bỏ đi.
Nếu như còn tiếp tục ở cạnh Lâm Phi, Mộ San San lo cô sẽ không giữ được hình tượng.
Quá vô sỉ! Thực sự quá vô sỉ!
Coi sếp Mộ cô là người gì chứ, tự sướng thì cũng thôi đi, cô bảo hắn mở miệng chỉ muốn nhét đồ ăn vào miệng hắn mà thôi!
Nhìn thế nào sếp Mộ cũng không giống kiểu con gái chủ động hôn đàn ông trước mặt đám đông mà.
Mặc dù đã là vợ chồng với Lâm Phi, cũng nhiều lần hôn hắn, nhưng lần nào cũng là Lâm Phi cưỡng hôn sếp Mộ.
Muốn sếp Mộ chủ động hôn hắn cũng không hẳn là không thể, nhưng chắc chắn là đủ nghẹn, kiếp sau đi.
“Lâm Phi, anh đứng lại cho tôi.”
Khó khăn lắm mới đuổi khéo được sếp Mộ, Lâm Phi tiện tay lấy chút đồ ăn, đang chuẩn bị đi về khu dùng bữa thì một tiếng phụ nữ vang lên cản hắn lại!
“Vi Vi à, không phải khi nãy tôi đã lấy cho cô không ít đồ ăn rồi sao, sao lại tới nữa!”
“Bớt giả bộ đi, tôi qua đây chỉ muốn hỏi, chuyện anh hứa với tôi trước đó có tính không?!” Bữa tiệc liên hoan vốn được lên kế hoạch ổn thỏa đột nhiên lại có thay đổi, Lăng Vi Vi bực bội trong lòng nên đương nhiên sẽ không khách sáo với Lâm Phi, gương mặt xinh đẹp, giọng nói lạnh lùng.
“Nói thật lòng, tôi rất sẵn lòng tới nhà cô.” Đây chắc chắn là lời thật lòng của phó phòng Lâm, tới nhà trưởng phòng Lâm chơi, có người đàn ông nào mà không muốn chứ.
“Vậy thì tốt, anh bỏ đồ ăn xuống, bây giờ chúng ta đi chào sếp Mộ, về nhà tôi ăn.” Với khí chất của Lăng Vi Vi, cô có thể nói tới như vạy đã đủ thấy cô thực sự đã yêu phó phòng Lâm rồi.
Nếu không, trưởng phòng Lăng sẽ không quan tâm tới sĩ diện thậm chí không tiếc bỏ mặc cấp trên Mộ San San và cấp dưới mà muốn bỏ cuộc chơi trước.
Chuyện đi chơi về trước như thế này lần đầu tiên Lăng Vi Vi làm trong cuộc đời.
Rất rõ ràng, vì Lâm Phi, trưởng phòng Lăng không tiếc phá lệ!
Nhìn sự kiên định ẩn chứa trong đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu của Lăng Vi Vi, Lâm Phi biết rõ hắn đang gặp rắc rối.
Rõ ràng, nếu như từ chối lời mời của Lăng Vi Vi, thứ phó phòng Lâm mất không chỉ đơn giản là cơ hội lên giường với trưởng phòng xinh đẹp Lăng Vi Vi.
Trong khi đó, nếu không từ chối, bên Mộ San San, chắc chắn cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.
Trước mắt mình, chồng đi về nhà người phụ nữ khác ăn cơm, bất cứ người phụ nữ nào cũng không nhịn được chứ huống chi Mộ San San, một tổng giám đốc băng giá này!
——————-