Chương 190: Đạo lý
“Tôi phản đối!”
“Phản đối!”
“Phản đối!”
……
Những tiếng phản đối tựa long trời lở đất, tựa như dòng lũ cuồn cuộn xông thẳng về phía Mộ San San và “đồng minh” Thẩm Phương Hoa của cô ta, như thể muốn nhấn chìm cả hai người.
Tuy Mộ San San cũng nghĩ được rằng kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên sẽ bị các chủ tịch và lãnh đạo cao cấp phản đối, nếu không thì cô ta cũng sẽ không âm thầm lôi kéo Thẩm Phương Hoa trước.
Người lạnh lùng cao quý như Mộ San San lại có thể đi lôi kéo chủ tịch trước cuộc họp này, ở một mức độ nào đó đã xem như cô ta không đủ tự tin rồi.
Nhưng mức độ phản đối của các lãnh đạo tập đoàn Mộ Thị đã vượt quá mức tưởng tượng của Mộ San San.
Dường như có thể tưởng tượng rằng, nếu như Mộ San San không có được sự ủng hộ của Thẩm Phương Hoa trước mà một mình tuyên bố kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên này, một vài chủ tịch kích động còn có thể hắt nước vào mặt chủ tịch Mộ đây.
“Chủ tịch Mộ, tôi hi vọng cô có thể nói với chúng tôi rằng, đây chỉ là cô và chủ tịch Thẩm đang đùa mà thôi”. Rất lâu sau đó, tiếng phản đối cuối cùng đã có dấu hiệu ngừng lại, Vương Dũng Thăng hói nửa đầu là người đứng lên nói đầu tiên.
Nếu như là người bình thường thì trong tiếng phản đối như núi gầm biển thét này sớm đã tháo chạy vào xó xỉnh nào đó rồi. Nhưng chủ tịch Mộ San San lạnh lùng như núi băng đây lại như không hề bị ảnh hưởng gì, dám kiên quyết phủ định lời của Vương Dũng Thăng.
“Tôi không thích đùa, cũng sẽ không nói đùa”.
Một câu nói của chủ tịch Mộ đã hoàn toàn cắt đứt sự huyễn hoặc cuối cùng của đám người Vương Dũng Thăng.
Sự thật đúng là như vậy, đúng là Mộ San San không nói đùa thật. Nghĩ đến Lâm Phi đã kết hôn với Mộ San San được nửa năm, sống chung cũng sắp ba tháng rồi mà cũng chưa từng được nữ thần họ Mộ đây đùa giỡn, đám người như Vương Dũng Thăng sao có thể được hưởng vinh dự này.
“Các vị, xin hãy nghe tôi nói một câu”. Thấy hiện trường lại có dấu hiệu mất kiểm soát, Thẩm Phương Hoa biết Mộ San San không giỏi giao tiếp nên liền đứng dậy: “Thẩm Phương Hoa tôi có thể lấy nhân cách mình ra đảm bảo, nếu như kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên được thực hiện thật sự, cổ phần trong tay các vị có thể ít đi, cũng có thể bị phân tán, nhưng hoa hồng mỗi năm mà các vị đang ngồi đây nhận được chắc chắn chỉ có nhiều lên chứ không hề ít đi!”
“Điều này tôi có thể đảm bảo”. Được Thẩm Phương Hoa đưa mắt ra hiệu, Mộ San San lạnh lùng mở lời.
Quả thực đúng là như vậy, nếu như trong nội bộ tập đoàn Mộ Thị thực thi kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên thì chắc chắn có thể đẩy mạnh tính tích cực của nhân viên, nhờ đó hiệu suất của cả tập đoàn cũng sẽ đi lên. Thậm chí, có thể thông qua kế hoạch này thu hút được không ít nhân tài. Lại thêm đầu óc kinh doanh tài giỏi của Mộ San San thì việc thành tích hoạt động của tập đoàn Mộ Thị tăng vụt không phải chỉ là tưởng tượng không.
Cái danh xưng “nữ thần kinh doanh” ở thành phố Trung Hải của Mộ San San chính là sự bảo đảm chắc chắn nhất.
Nhưng tất nhiên là những cổ đông và chủ tịch của tập đoàn Mộ Thị sẽ không tán đồng.
“Vớ vẩn, không có cổ phần mà dám nói đến hoa hồng!”
“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà đòi chúng tôi chia cổ phần cho đám nhân viên làm thuê đó?”
“Chia cổ phần cho họ thì chẳng phải họ bằng vai bằng vế với chúng tôi hay sao?”
“Đúng vậy, ai biết được trong lòng chúng mưu đồ gì, tóm lại tôi nhất định sẽ phản đối!”
……
Mộ San San và Thẩm Phương Hoa cùng phối hợp đảm bảo cũng không thể xoa dịu sự kích động phản đối của các cổ đông và chủ tịch, ngược lại còn khiến họ càng trở nên bất mãn hơn.
“Tôi muốn mời mọi người hãy nhìn vào bản kế hoạch mà chủ tịch Mộ đã chuẩn bị trước, tôi tin, năng lực làm việc những năm nay của chủ tịch Mộ ai ai cũng nhìn thấy, vì sao…” Thẩm Phương Hoa phát huy hết mình phẩm chất của một “đồng minh” đích thực, thế nhưng trước mặt những chủ tịch và cổ đông đang mất kiểm soát này, một mình bà ta đúng là thân cô thế cô.
“Thẩm Phương Hoa, cô bớt ở đó mà giả bộ làm người tốt đi, có một số người ở đây còn chưa biết hồi trẻ cô còn từng gần gũi với Mộ Hồng cơ đấy”.
“Kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên cái khỉ gì. Tôi thấy Thẩm Phương Hoa cô đã thông đồng trước với con bé nhà họ Mộ này rồi, muốn lừa mất cổ phần trong tay chúng tôi nhằm độc chiếm công ty thì đúng hơn!”
“Đây rõ ràng là coi chúng tôi như đám ngốc đây mà! Ông đây có chết cũng sẽ không để Mộ San San cô được lợi!”
“Nữ thần kinh doanh cái con khỉ, tôi thấy là một kẻ lừa đảo thì đúng hơn”.
……
Một cái phòng họp lớn như thế bỗng chốc liền biến thành cái chợ. Một đám lãnh đạo cấp cao mặc vest chỉnh tề, phong thái đĩnh đạc, vì để bảo vệ số cổ phần trong tay mình mà không ngừng phun ra những lời lẽ bẩn thỉu, liên tục công kích Mộ San San và Thẩm Phương Hoa.
Từ khi Mộ San San tiếp quản tập đoàn Mộ Thị, tuy đám chủ tịch và cổ đông này thường xuyên phản đối những phương án mà Mộ San San đã đề ra, bới lông tìm vết đủ đường, thế nhưng không thể phủ nhận rằng Mộ San San đích thực đã kiếm được tiền cho họ.
Nói đơn giản, từ sau khi Mộ San San tiếp quản tập đoàn Mộ Thị, hoa hồng bọn họ kiếm được từ công ty mỗi năm trở nên nhiều hơn, cổ phần trong tay họ cũng trở nên có giá hơn nhiều.
Dưới tình hình như vậy, sao họ có thể chịu đưa số cổ phần trong tay mình phân chia cho nhân viên trong công ty được.
Người xưa nói, ngoài cắt thịt đau thì mất tiền cũng đau.
Thành tích hoạt động của tập đoàn Mộ Thị dưới sự lãnh đạo của Mộ San San ngày càng thăng tiến, lúc này bảo các chủ tịch và cổ đông phân chia số cổ phần trong tay họ chẳng khác gì cắt máu cắt thịt của họ cả.
“Tôi có thể lấy danh dự nhà họ Mộ ra đảm bảo, nếu như kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên được thực hiện, số hoa hồng mà mọi người nhận được ở năm sau chắc chắn sẽ nhiều lên!” Trước những lời chỉ trích dơ bẩn của đám chủ tịch và cổ đông, Mộ San San nắm chặt tay, móng tay như thể sắp cắm vào cả thịt.
“Nói vớ vẩn ít thôi, cô…”
Binh!
Cửa phòng họp bị đạp bay đi, kèm theo cả những chiếc răng nhuốm đầy máu tươi của vị cổ đông đang mắng nhiếc Mộ San San!
Nguyên một bộ răng, hai hàm trên dưới, tất cả đều rụng hết không chừa một cái nào. Còn người ra tay chính là Lâm Phi – người được Lăng Vi Vi báo tin nhanh chóng chạy tới!
“Mấy người các ông đúng là cần tiền đến không còn sĩ diện nữa rồi”.
Lâm Phi thực sự đã muốn giết người, nếu như không phải vì lo cho Mộ san San ở phía sau không chịu nổi cảnh máu me thì đám chủ tịch đang chỉ trích nhục mạ Mộ San San sao có thể còn có cơ hội được thở an toàn như thế nữa.
Choảng!
Rầm!
Lâm Phi đập tay một cái, chiếc bàn họp hình bầu dục rộng hai mét, dài hơn mười mét rơi sập xuống đất.
“Tôi trước giờ đều rất dân chủ, bây giờ có ai không đồng ý với kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên của chủ tịch Mộ có thể nói ra”. Lâm Phi làm ra vẻ ôn hòa thăm hỏi ý kiến của đám chủ tịch và cổ đông bị hắn dọa cho đến phát ngốc kia.
Một phút, hai phút, ba phút…
“Nếu như mọi người không có ý kiến gì… thế thì ký tên đi”. Tất nhiên là dưới cảnh một hàm răng rơi xuống đất cùng với mùn cưa đang bay bay như thế, không chủ tịch nào còn có dũng khí để phản đối nữa.
Có những lúc nắm đấm còn hiệu quả hơn là nói miệng, một lần nữa Lâm Phi đã dùng nắm đấm của mình chứng minh với Mộ San San đạo lý này.
——————-