Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi bảo này cảnh sát Trần, cô không ngại lạm dụng chức quyền lôi tôi đến đây không phải là lại muốn diễn lại trò cũ đấy chứ? Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước người chịu thiệt chính là cô mà”.
Trong phòng thẩm vấn đồn công an khu Phố Ninh, thành phố Trung Hải, Lâm Phi ngồi vắt chéo chân, nghiêng người nằm ườn ra trên ghế, đối diện hắn là gương mặt diễm lệ nhưng tái mét của Trần Kỳ.
Trước đây Lâm Phi vì giúp Hứa Doanh Doanh mà đánh nhau ở quán bar, từng bị Trần Kỳ tóm về đây. Lần đó Trần Kỳ muốn lấy chuyện công trả thù chuyện tư nhưng lại bị Lâm Phi khống chế ngược lại, suýt nữa thì mất hết trinh tiết.
Hôm nay, tình huống này lại diễn ra một lần nữa, Lâm Phi nhắc lại chuyện cũ khiến Trần Kỳ nghiến răng nghiến lợi. Nếu như không nghĩ đến chuyện có việc cần nhờ vả Lâm Phi hắn, hơn nữa cô ta cũng không phải là đối thủ của Lâm Phi, thì cô ta chắc chắn đã xông lên cho Lâm Phi mấy cái bạt tai thật mạnh rồi.
Trong phòng thẩm vấn, tay còn mang còng mà còn dám huyên hoang với cảnh sát Trần đây như vậy, bao nhiêu năm nay cũng chỉ có Lâm Phi mà thôi.
Trước đây không phải là không có, chỉ là tất cả đều đã bị cảnh sát Trần dùng bạo lực trấn áp hết rồi, không chừa một ai hết.
“Lâm Phi, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có huênh hoang, chỉ dựa vào chuyện hôm nay anh làm thôi tôi đã có thể bắt giữ anh từ mười ngày đến nửa tháng rồi”.
Trần Kỳ hít sâu một hơi, bờ ngực cao vút nhấp nhô liên hồi, dữ dằn uy hiếp Lâm Phi.
“Không phải chứ”.
Lâm Phi ngắm nghía trên dưới Trần Kỳ một lượt, nghi ngờ mà nói.
“Không phải cái gì?”
Thấy Lâm Phi hơi là lạ, Trần Kỳ vội suy xét lại, đồng thời vô thức mà hỏi hắn.
“Với tính khí của cô, đáng nhẽ không thể bình tĩnh như vậy được”.
“Lâm Phi, anh muốn chết hả?”
Binh!
Trần Kỳ đập mạnh tay xuống bàn, hét lên.
“Như vậy mới đúng chứ”.
Lâm Phi khẽ gật gù.
“Tôi…”
Trần Kỳ còn thở chưa ra hơi, suýt nữa bị Lâm Phi chọc tức đến phát ngất.
Cô ta lườm Lâm Phi một cái. Trần Kỹ cũng nhìn ra được, Lâm Phi đang cố tình chọc tức cô ta, không biết chừng hắn còn đang có ý đồ xấu xa gì đó.
Nếu như không phải còn có chuyện muốn nhờ vả Lâm Phi thì lúc này Trần Kỳ chắc chắn đã không chịu nổi kế khích tướng của Lâm Phi mà xông lên liều mạng với hắn rồi.
Như vậy thì đúng ý của Lâm Phi rồi, lần trước trong phòng thẩm vấn hắn sắp thắng thế đến nơi lại bị người khác làm gián đoạn, Lâm Phi cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Tiếc nuối thì cần phải bù đắp, Lâm Phi đang muốn chọc tức Trần Kỳ để cô ta chủ động tấn công hắn nên mới diễn lại trò cũ, mục đích để hoàn thành việc lần trước chưa hoàn thành được.
Nhưng Trần Kỳ lại không mắc bẫy, điều này khiến Lâm Phi thấy rất kinh ngạc.
“Lâm Phi, chỉ cần anh đồng ý với tôi một điều kiện, tôi không những có thể lập tức thả anh đi mà những chuyện trước đây anh từng làm với tôi tôi đều có thể không truy cứu nữa”.
Trong lúc Lâm Phi còn đang nghĩ Trần Kỳ đang giở trò gì đây, hắn có cần tiếp tục chọc tức cô ta để đạt được mục đích thầm kín hay không thì Trần Kỳ lại chủ động mở lời trước.
“Cô nói xem, là điều kiện gì?”
Lâm Phi đại khái đã hiểu được tính cách của Trần Kỳ. Cô gái này ghét cay ghét đắng kẻ xấu, không đến nỗi gọi là có tâm lý báo thù mạnh mẽ nhưng cũng chắc chắn không phải kiểu người rộng lượng.
Trên thực tế, con gái cơ bản có ai là rộng lượng đâu.
Trần Kỳ lại có thể chủ động mở lời trước, quên đi những chuyện không mấy vui vẻ trước đây của hai người, từ bỏ ý định trả thù Lâm Phi, Lâm Phi tinh ý cảm nhận được, điều kiện mà Trần Kỳ sẽ nói ra sau đây sẽ không hề dễ dàng gì.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Lâm Phi, tuy Trần Kỳ có hơi do dự, gương mặt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn can đảm nói ra: “Tôi, tôi muốn anh làm bạn trai tôi”.
“Cái gì?”
Lâm Phi kinh ngạc mà nhảy cẫng lên. Tuy hắn thấy Trần Kỳ hơi sai sai, cũng nghĩ rằng điều kiện mà Trần Kỳ đưa ra sẽ là một chuyện phiền phức.
Nhưng, trí tưởng tượng của hắn có phong phú đến đâu cũng không thể ngờ được, cảnh sát Trần đây lại đưa ra điều kiện như vậy.
Đây nào phải điều kiện gì, rõ ràng đây là tỏ tình mà!
Chuyện này thật quá đột ngột, quá đáng sợ!
Ai mà tưởng tượng nổi, cô gái một phút trước còn đòi chém đòi giết hắn bây giờ bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng muốn hắn làm bạn trai. Đây giống y như tình tiết chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim ảnh vậy.
Nếu như phải dùng một câu nói để hình dung tâm trạng lúc này của Lâm Phi thì đó chính là hạnh phúc đến quá bất ngờ, hắn không hề có chuẩn bị cho việc này.
Tuy rằng Trần Kỳ thân hình bốc lửa, gương mặt lại rất xinh đẹp, còn là hoa khôi cảnh sát, có thể thỉnh thoảng chơi mấy trò dụ dỗ phục tùng, nhưng cũng đừng quá thẳng thắn thế chứ, sao lại có thể thẳng thắn như vậy được, đây không phải là muốn Lâm Phi hắn phạm tội hay sao.
“Ài, tôi biết, người nổi bật cool ngầu, anh tuấn tiêu sái, lực lưỡng bất phàm, khí chất bá khí như tôi…”
“Dừng!”
Gương mặt của Trần Kỳ chuyển từ đỏ ửng sang trắng bệch, từ trắng bệch chuyển sang tối sầm, hai tay nắm chặt, vội vàng lên tiếng ngăn chặn sự khoe mẽ vô liêm sỉ của Lâm Phi.
“Anh đừng nói vớ vẩn nữa, anh có đồng ý hay không?”
Tuy Trần Kỳ đã hơi hối hận vì đã nói với Lâm Phi chuyện này, thế nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt bố mẹ trong nhà và các đồng nghiệp, người thân sợ cô ta không gả đi được, Trần Kỳ cố nén sự buồn nôn, hỏi lại Lâm Phi một lần nữa.
Lâm Phi không trả lời Trần Kỳ ngay mà nhìn chằm chằm vào cái còng trên tay mình, Trần Kỳ hiểu ý, tiến lên tháo còng cho hắn.
“Lâm Phi! Ánh mắt anh nhìn vào đâu thế?!”
Thấy Lâm Phi vừa cử động cổ tay vừa nhìn chằm chằm vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể cô ta một cách hèn hạ, Trần Kỳ không chịu được mà lên tiếng quát nạt hắn.
“Làm ơn đi, là cô tỏ tình trước với tôi đó nhé, cô phải cho tôi xem hàng đã chứ”.
Câu nói của Lâm Phi khiến Trần Kỳ đỏ mặt tía tai, muốn tìm một lỗ mà chui xuống.
“Đồ khốn, ai, ai tỏ tình với anh?”
“Căn phòng này chỉ có hai người, ngoài cô ra thì còn ai vào đây nữa?”
Lâm Phi đưa tay ra tiếp tục dò xét gương mặt kiều diễm đang ửng đỏ và cơ thể lung linh khêu gợi của Trần Kỳ. Cảnh sát Trần đang xấu hổ, cảnh tượng này quả thực là rất hiếm gặp.
“Lâm Phi! Anh, anh làm cái gì đó?!”
Trần Kỳ đang định giải thích rõ ràng với Lâm Phi thì Lâm Phi đột nhiên đứng dậy kéo cả người cô ta vào lòng.
“Xem hàng tất nhiên không thể chỉ nhìn bằng mắt được, tôi nhất định phải tự mình thử xem”.
Lâm Phi làm ra vẻ dĩ nhiên lắm, vừa nói vừa đưa tay dạo chơi trên cơ thể của Trần Kỳ.
“Xem hàng”, “tự mình thử xem”, Trần Kỳ nghe được mấy chữ này suýt chút nữa là shock chết.
Trần Kỳ chỉ là muốn Lâm Phi làm bạn trai để đối phó với áp lực dồn cưới của bố mẹ và người thân bạn bè. Tuy cô ta chỉ nghĩ rằng, với tính cách của Lâm Phi, sau khi nghe được điều kiện cô ta đưa ra nhất đính sẽ làm khó cô ta một phen.
Trần Kỳ cũng đã chuẩn bị cho cái giá mình phải trả, nhưng cô ta không hề ngờ được rằng suy nghĩ của Lâm Phi lại có thể bay xa đến vậy. Cô ta chỉ nói muốn Lâm Phi làm bạn trai mình mà thôi, Lâm Phi lại nhảy lên“kiểm hàng” luôn rồi!
Cảnh sát Trần đang tìm bạn trai, không phải là đang tìm loại bạn quan hệ đó!
Điều khiến Trần Kỳ không thể chấp nhận được nhất là, tên khốn này còn muốn tự mình kiểm nghiệm, việc này chính là xem cảnh sát Trần cô ta là loại bạn đó rồi.
Không thể chịu đựng nổi hơn được nữa.
“A! Tên khốn, tôi giết chết anh!”
Cảm giác xấu hổ tột cùng, Trần Kỳ không còn quan tâm đến những thứ khác nữa, cô ta mở miệng ra cắn ngay vào cổ Lâm Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK