Chương 198: Chuẩn bị
Sau khi biết được thương tích của Vệ lão, Lâm Phi cũng không định ở lại lâu mà liền gọi hai chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi rời khỏi hầm băng.
“Ai làm?” Sau khi ra ngoài hầm băng, Lâm Phi liền hỏi.
“Thanh Long bang!” Hai chị em gần như trả lời cùng một lúc.
Mặc dù trong lòng Lâm Phi đã nghĩ tới khả năng Thanh Long bang ra tay nhưng khi hai chị em chính miệng khẳng định suy đoán này, Lâm Phi mới bất giác chau mày.
Có thể khiến Vệ lão bị thương tới nông nỗi này, cho dù Thanh Long bang dùng cách gì cũng không thể phủ nhận thực lực của bọn họ. Lâm Phi cũng không thể không thừa nhận, trước đây hắn đã quá xem thường Thanh Long bang.
Bởi vì Lăng Vi Vi, Lâm Phi sớm đã gây thù hằn với Thanh Long bang. Hiện giờ Thanh Long bang lại dám ra tay với Vệ lão khiến ông bị thương sống dở chết dở, Lâm Phi không thể không phòng bị.
Đương nhiên, cho dù Thanh Long bang có khả năng thủ tiêu Vệ lão nhưng cũng không thể trở thành nỗi uy hiếp quá lớn đối với Lâm Phi. Người hoặc thế lực có thể uy hiếp Lâm Phi, vua lính đánh thuê ra sống vào chết trên chiến trường cũng không hẳn là không có nhưng chắc chắn không phải Thanh Long bang.
Lâm Phi đề phòng Thanh Long bang chủ yếu là vì hắn không đơn độc một mình.
Thanh Long bang không uy hiếp nổi hắn nhưng có thể đe dọa tới người bên cạnh hắn. Ví dụ như Lăng Vi Vi, Thẩm Bội Ni, thậm chí Mộ San San.
Chuyện này Lâm Phi không thể không phòng.
“Đi thôi, tìm hội trưởng của các cô.”
Lâm Phi không thích phòng bị ở thế bị động mà rõ ràng Thanh Long bang cũng không dễ dàng quên kẻ thù là hắn. Nếu đã như vậy, trước mặt Lâm Phi chỉ có một con đường, đó chính là chủ động tấn công!
Trong khi đó, Lâm Phi cũng chỉ đơn độc một mình, muốn giải quyết Thanh Long bang mối họa rình rập này thì cách tốt nhất là hợp tác với Huyết Mai.
Không cần hai chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi dẫn đường Lâm Phi cũng tự tìm được biệt thự của Huyết Mai vì nói ra, đây đã là lần thứ ba hắn ghé thăm biệt thự này.
“Hai người ở ngoài đợi đi, có một số chuyện tôi muốn nói riêng với hội trưởng của hai người.” Lâm Phi dặn dò hai chị em một câu rồi đi thẳng vào trong biệt thự.
Căn biệt thự vẫn vậy, trang trí bên trong không có gì thay đổi, còn Huyết Mai chủ nhân của căn biệt thự vẫn ở phòng khách loay hoay với chiếc ấm trà gốm Tử Sa của mình.
Eo thon mông nở, đôi mắt hoa mai và lông mày lá liễu, cơ thể trưởng thành, đầy đặn được che phủ bởi chiếc váy ngủ màu trắng tuyết, đường cong cuốn hút duyên dáng yêu kiều.
Huyết Mai vẫn là đóa hoa hồng cao quý, lãnh đạm, quyến rũ và hoàn mỹ. Sự lạnh lùng của cô, vẻ quyến rũ của cô vẫn rung động lòng người như trước.
Điều duy nhất không giống là đôi mắt phượng thanh tú trong veo như ngọc đen kia đã vơi đi một chút vẻ mê hoặc và lạnh lùng mà thay vào đó là nỗi oán tránh, thương cảm.
“Tới rồi.”
Huyết Mai nhận ra Lâm Phi đã tới nhưng vẫn không thôi loay hoay chiếc ấm Tử Sa. Đôi môi đỏ quyến rũ chỉ nhẹ nhàng nhả ra hai tiếng.
“Ừm, tới rồi.”
Lâm Phi cũng không nói nhiều, cũng chỉ đáp lại ba tiếng.
Một người mở lời chào, một người đáp lại, chỉ hai, ba tiếng. Hai con người không giống bạn tình đã quen biết hai ba năm mà ngược lại, họ giống như bạn thân lâu năm, nỗi khó nói đột nhiên trào dâng trong lòng họ.
“Buồn thì cứ khóc đi, cứ nhịn trong lòng ngoài bản thân cô khó chịu, còn khiến những người xung quanh buồn bã theo.” Lâm Phi vừa nói vừa ôm Huyết Mai vào lòng.
Đột nhiên bị Lâm Phi ôm vào lòng, thân thể mỏng manh của Huyết Mai lúc đầu còn cứng đờ, sau đó dường như cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc từ Lâm Phi, Huyết Mai liền rụt tay lại không vân vê ấm trà mà cuộn tròn trong vòng tay của Lâm Phi như chú mèo nhỏ.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, rất lâu, cũng có thể chỉ là mấy phút, cô gái đang cuộn tròn trong lòng Lâm Phi mới lên tiếng nỉ non như than vãn: “Tôi không thể khóc!”
Tuy nói là nỉ non nhưng nếu nghe kỹ cũng có thể nhận ra sự quả quyết ẩn giấu trong lời nói của Huyết Mai.
Cô muốn khóc nhưng không thể khóc bởi vì cô là hội trưởng Hoa Hồng Gai, cô muốn khóc nhưng không thể khóc vì cô là hội trưởng Hoa Hồng Gai, cô muốn khóc nhưng nước mắt cạn khô vì cô là hội trưởng Hoa Hồng Gai!
Nước mắt là sự giải tỏa của cảm xúc!
Là hội trưởng Hoa Hồng Gai, cô không thể giải tỏa cảm xúc bằng nước mắt.
Nhưng, cô thực sự rất muốn khóc!
Bởi người nằm trong hầm băng thập tử nhất sinh đó là Vệ lão, người bên cạnh cô từ thuở nhỏ tới khi trưởng thành, nuôi dưỡng cô, bảo vệ cô còn hơn người thân!
Cũng bởi vì, suy cho cùng cô, cũng chỉ là một người con gái!
“Nếu như không khóc được thì cười cho tôi xem!” Lâm Phi vừa nói vừa đặt tay lên đôi vai ngọc của Huyết Mai.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của Lâm Phi có sự lạnh lùng, có sự nhắc nhở, nhưng nhiều hơn cả là thương xót.
“Tôi, tại sao phải cười?”
Huyết Mai thấy rõ sự thương cảm ấy của Lâm Phi, trái tim không khỏi rung động. Nếu như là thời gian khác, bối cảnh khác, Huyết Mai cũng không ngại thể hiện vẻ mặt xinh đẹp nhất của mình trước Lâm Phi.
Vẻ đẹp của hồng nhan, nguyện để chàng chiêm ngưỡng.
Nhưng Huyết Mai lúc này rõ ràng đã tạm thời mất đi khả năng vui cười.
“Nếu như tôi có thể khiến lão già ấy sống tiếp?”
“Thật không?”
Ánh mắt thê lương và khuôn mặt âu sầu của Huyết Mai đột nhiên trở nên vui vẻ vì một câu nói của Lâm Phi.
“Muốn ông ta sống, cười cho ông đây một cái.”
Phó phòng Lâm hắn đi theo chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi ngay ban ngày ban mặt, lại dưới sự kiểm soát của vợ mình không phải chỉ vì câu nói “tắm rửa sạch sẽ” của Huyết Mai xinh đẹp sao.
Vậy mà Lâm Phi tới rồi cũng không thấy bông hồng máu này có bất kỳ dấu hiện nở rộ nào, bảo phó phòng Lâm hắn hài lòng làm sao được.
“Tôi…tôi không cười nổi.”
Huyết Mai đáng thương dù gì cũng là hội trưởng một bang nhóm mà phải cười mua vui cho Lâm Phi. Nếu là lúc bình thường thì thôi đi nhưng bảo hội trưởng Huyết cười trong hoàn cảnh như vậy, làm sao cô cười cho nổi.
“Bỏ đi, nể tình lão già đó, tha cho cô một lần. Lát nữa lên giường cười cho tôi xem.” Lâm Phi không định làm khó Huyết Mai, đương nhiên chủ yếu là vì hắn còn nhiều thời gian.
Sự việc cũng được xem như đã rõ mười mươi, không giải quyết chuyện của Vệ lão, chắc chắn Huyết Mai không cười nổi, càng không thể lên giường với Lâm Phi.
Không thể lên giường với Huyết Mai xinh đẹp, vậy không phải Lâm Phi đến uổng công sao.
Đối diện với ánh mặt đầy mong chờ chăm chăm nhìn mình, Lâm Phi cũng không tiện vòng vo mà lên tiếng hỏi thẳng: “Chỗ này của cô chắc có trực thăng chứ?”
“Có hai chiếc?” Huyết Mai gật đầu trả lời ngay lập tức.
“Tìm người đưa lão già đó lên trực thăng đi, tôi sẽ cho người chữa trị khỏi cho ông ta.” Rõ ràng bác sĩ thông thường không thể chữa khỏi thương tích của Vệ lão. Lâm Phi định đưa ông ta tới căn cứ của Phán Quyết Địa Ngục gần Úc Châu để chữa trị.
——————-