Mười mấy tên của nhà họ Hàn và Thanh Long bang khiêng xác Hàn Khải Minh vào đây.
“Hàn lão gia, xin ông kìm nén đau thương, Tam Gia còn đang đợi chúng tôi về để trả lời nữa.”
Hàn Chấn Hải dường như già đi mười mấy tuổi, người của Thanh Long bang không thể không lên tiếng nhắc nhở ông ta.
“Xin các vị nói với Tam Gia, Hàn Chấn Hải đa tạ, số tiền hai trăm ba mươi triệu nhân dân tệ tôi sẽ cho người chuyển.”
Hàn Chấn Hải lấy lại tinh thần rồi đứng dậy lầm bầm.
Mặc dù Hàn Chấn Hải có cổ phần trong tập đoàn Mộ Thị nhưng bản thân ông ta có tổng cộng cũng chỉ bảy tám trăm triệu tệ. Hôm nay lại phải dâng cho Thanh Long bang hơn hai trăm triệu tệ, ngặt nỗi trong lòng ông ta có không muốn thì ông ta cũng không dám không đưa tiền vì người lên tiếng là Tam Gia.
Người đứng đầu của Thanh Long bang gật đầu: “Việc này Tam Gia không mong muốn người khác biết, để tránh làm hại đến uy danh của Thanh Long bang. Hàn lão gia hiểu chứ?”
“Tôi hiểu.”
Hàn Chấn Hải nuốt nước mắt nghiến răng. Ông ta hận, ông ta không cam lòng, ông ta rất muốn báo cảnh sát bắt Lâm Phi nhưng Thanh Long bang quá mạnh, ông ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
“Đã vậy thì tôi xin cáo từ.”
Nhìn người của Thanh Long bang rời đi, Hàn Chấn Hải không đứng vững nổi nữa, ông ta ngồi phịch xuống nền đất.
Hàn Chấn Hải trung tuổi mới có mụn con trai, nên hết lòng chiều chuộng Hàn Khải Minh.
Bây giờ đầu bạc tiễn đưa đầu xanh, Hàn Chấn Hải làm sao có thể trụ nổi, ông ta khóc quỵ trên cơ thể của Hàn Khải Minh.
“Lâm Phi, mày ác lắm, mày dám ra tay tàn nhẫn như vậy. Minh Nhi đáng thương của ba.!
Hàn Chấn Hải đem hết mọi lỗi lầm đổ hết lên đầu Lâm Phi nhưng ông ta lại không hề nghĩ được rằng nếu trước đó không phải do Hàn Khải Minh tìm người bắt cóc Lăng Vi Vi trước thì Hàn Khải Minh sao có thể có kết cục như ngày hôm nay được.
………
Tại phòng hành chính tổng hợp toà nhà Vọng Nguyệt, Lâm Phi đang chơi game trong không gian riêng của mình thì điện thoại đột nhiên kêu lên.
“Chú Vương sao lại nghĩ tới mình mà gọi nhỉ?”
Người gọi điện thoại cho Lâm Phi là chú Vương – người đã giúp đỡ Lâm Phi nhiều lần kể từ khi Lâm Phi vừa quay về thành phố Trung Hải, sau này vì bị đám côn đồ hành hung mà nhập viện.
“Tiểu Lâm à, Thím Thẩm của cháu đây.”
“Là thím Thẩm ạ, sao vậy thím? Có chuyện gì cần cháu giúp sao?”
Thím Vương ở đầu dây bên kia nói giọng rất nhỏ, hình như là đang cố ý né tránh điều gì, Lâm Phi đột nhiên chột dạ.
Với gia đình chú Vương, Lâm Phi rất có cảm tình. Vừa nghe giọng thím Vương qua điện thoại có gì đó không ổn, Lâm Phi vội chủ động đưa ra đề xuất giúp đỡ.
“Là, là thế này, chú Vương của cháu nằm một chỗ ở viện nên ngày nào cũng phải chi tiền, ông ấy đòi xuất viện. Thím khuyên không được, cháu xem nếu như có thời gian cháu có thể đến giúp thím khuyên ông ấy được không.”
“Được ạ, thím Vương đừng lo lắng quá, giờ cháu tới liền.”
Lâm Phi vốn tưởng rằng đám côn đồ kia lại tìm đến chỗ chú Vương, nghe chú Vương đòi ra viện hắn mới yên tâm.
Với một gia đình bình thường như gia đình chú Vương thì sống một ngày cũng phải rất tiết kiệm chi tiêu. Một năm làm ra chả dư giả là mấy, không xảy ra chuyện gì còn may, hễ xảy ra chuyện gì thì càng khó khăn thêm.
Lâm Phi nghĩ chú Vương cũng muốn tiết kiệm chút tiền nên mới đòi ra viện.
Nghĩ vậy, Lâm Phi cũng nên giúp đỡ chú Vương, như vậy mới có thể dập tắt suy nghĩ xuất viện sớm của chú Vương được. Có điều, giờ trên gười hắn cũng chả còn mấy đồng tiền mặt, nghĩ một hồi Lâm Phi bước về phía văn phòng của Mộ San San.
Mộ San San chính là cô vợ giàu có, cô ta chỉ cần hở ra một chút thôi là đủ cho cả nhà chú Vương không phải lo ăn lo uống cả đời. Đương nhiên, Lâm Phi cũng không định vay Mộ San San quá nhiều, nếu nhiều tiền quá thì chú Vương nhất định không đồng ý nhận.
Cái mà chú Vương cần là sự trợ giúp về kinh tế chứ không phải là sự bố thí trá hình.
Văn phòng của Mộ San San nằm ở tầng thứ hai mươi sáu, Lâm Phi đi thang máy lên tới đó rồi cứ thế đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Mộ San San.
“Anh không ở phòng hành chính tổng hợp đến đây làm gì?” Mộ San San chau mày, ngữ khí không mấy thiện chí.
Tập đoàn Mộ Thị lớn như vậy cũng chỉ có Lâm Phi dám đẩy cửa vào phòng cô ta, Mộ San San cũng không phải chưa từng nói với Lâm Phi nhưng ngặt nỗi từ trước đến giờ Lâm Phi đều vào tai trái ra tai phải. Hắn không hề quan tâm tới lời nói của một chủ tịch như Mộ San San.
“Tôi tới xem cô có đang làm việc chăm chỉ không, nếu không thì tôi tới thực thi gia pháp thay cho ba của chúng ta.”
Lâm Phi chẳng hề khách khí, hắn ngồi vào chiếc ghế phía trước bàn làm việc rồi cầm cốc cà phê trên bàn của Mộ San San lên và uống một ngụm hết sạch.
Mộ San San thấy động tác của Lâm Phi đang định ngăn lại thì bị câu nói của Lâm Phi ngăn lại. Thấy Lâm Phi uống hết sạch cốc cà phê mà cô ta vừa bảo thư ký pha cho chưa kịp thưởng thức, Mộ San San càng phẫn nộ hơn.
“Đó là cốc cà phê tôi bảo thư ký pha riêng cho mình.”
“Ê, chỗ thư ký pha thêm cho tổng giám đốc Mộ thêm tách cà phê nữa nhé.”
“Lâm Phi…”
“Chồng đây, vợ có gì căn dặn?”
Thấy bản mặt cười cợt của Lâm Phi, Mộ San San bất lực. Cô ta nghĩ mình kiếp trước nợ hắn cái gì mà kiếp này ông trời lại phái hắn xuống đây để đòi nợ cô ta chứ.
“Rốt cục anh có chuyện gì? Tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh.”
Đôi mắt Mộ San San lạnh lùng, trong lúc chớp mắt để rõ ra từng lạnh giá. Cô ta vốn là một người coi trọng hiệu quả làm việc, việc ở công ty rất nhiều nên cô ta đương nhiên không hy vọng bị Lâm Phi làm mất thời gian của mình một cách vô duyên vô cớ.
“Sao lại là nói chuyện phiếm chứ, vợ chồng với nhau nói chuyện một chút làm hoà thuận hơn tình cảm gia đình mà.”
“Hoà thuận cái đầu anh ấy.”
Mộ San San thật sự hận không lấy được cốc cà phê mà đập vào đầu Lâm Phi. Lúc ở nhà không thấy hắn chủ động tìm cô ta nói chuyện, hơn nữa mỗi lần nói chuyện xong thì đều khiến cho Mộ San San tức điên người, chưa bao giờ nghe nói việc tức giận có thể khiến gia đình hoà thuận cả.
“Thôi bỏi đi, thấy vợ cũng bận vậy, hay là tìm lúc nào rảnh anh tới tìm vợ để làm ấm thêm tình cảm vợ chồng mình nhé.”
Đúng lúc Mộ San San tức tới mức không chịu được đứng dậy thì Lâm Phi biết điều đứng dậy tạm biệt.
“Coi như anh biết điều.”
Mộ San San lườm là một cái, chuẩn bị vùi đầu tiếp tục làm việc.
Ai ngờ được sau khi đứng dậy, Lâm Phi không hề có ý định bước về phía cửa, ngươc lại hắn cúi người xuống ghé vào bên mép tai ngọc ngà của Mộ San San: “Vợ ơi, một phút này của em cũng đáng giá vài vạn đấy nhỉ?”
“Hả…” Mộ San San giật mình kinh ngạc, đương nhiên cô ta không thể ngờ được Lâm Phi đột nhiên lại tiến tới gần mình. Sau khi định thần lại, cô ta chĩa đôi mắt đầy phẫn nộ của mình nhìn chằm chằm vào Lâm Phi: “Ai cũng biết thời gian của tôi là vàng là bạc còn không mau cút ra ngoài đi.”
“Đi ra, đi ra, anh lập tức đi ra. Nhưng, có phải là vợ nên trả cho anh chút tiền không?”
“Tiền gì?”
“Một phút của em đáng giá vài vạn, anh nói chuyện với em một lúc như vậy cũng đáng ba bốn vạn chứ. Nể tình em là vợ anh, anh sale cho em, em đưa anh một vạn là được rồi.”
Ông Vương bị thương ngoài da, một vạn cũng đủ để chi trả viện phí cho ông ấy rồi.
Mộ San San ngây người, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hiện rõ một một chữ “không hiểu”, cô ta bày ra bộ dạng ngạc nhiên không thể hiểu nổi. Nếu không phải Lâm Phi vẫn đang giữ cái thế giơ tay xin tiền thì Mộ San San còn đang cho rằng mình đang bị ảo giác.
Giá trị của tập đoàn Mộ Thị lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ, Mộ San San là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, nói một phút của cô ta đáng giá vài vạn cũng không phải nói quá.
Nhưng Mộ San San không hiểu nổi Lâm Phi có liên quan gì đến một xu một hào tiền bạc. Chưa nói với việc hắn ta vô duyên vô cớ xông vào phòng làm việc của Mộ San San rồi làm mất thời gian của cô ta, lại còn dám đòi tiền thù lao.
Người nên được nhận thù lao là Mộ San San được chưa nào.
Mộ San San mặt tím tái mặt mày, đến phần ngực tròn đầy cũng theo đó mà phập phồng lên như những cơn sóng dội vào, cô ta ngây ra nhìn Lâm Phi.