Chương 294: Bị đánh
“Cho tôi đi cùng với, tôi cũng tốt nghiệp trường đại học Trung Hải.” Ninh Kỳ giang tay ra chặn trước xe Lâm Phi muốn lên xe cùng đi với Lâm Phi đến trường đại học Trung Hải.
Hoá ra khi ở trên tầng, Ninh Kỳ đã ghé sát người Lâm Phi và nghe lén được cuộc điện thoại của hắn và Huyết Mai. Cô ta lập tức chạy xuống tầng muốn nhanh hơn Lâm Phi một bước, tới trường đại học Trung Hải tìm Mạnh Tuyết Nhi. Thế nhưng sau khi thấy Lâm Phi, Ninh Kỳ quyết định chui luôn vào chiếc BMV đang đậu dưới tầng của hắn rồi từ bỏ ý định bắt taxi.
“Lên xe.”
Lâm Phi có thói quen khi làm việc không mang theo “đuôi”, thế nhưng khi nhận ra sự lo lắng của Ninh Kỳ với nha đầu Mạnh Tuyết Nhi, Lâm Phi quyết định phá lệ gọi Ninh Kỳ lên xe.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là Lâm Phi không thông thuộc kiến trúc bên trong của trường đại học Trung Hải. Ninh Kỳ đã tốt nghiệp ở đây nên có đưa thêm cô ta đi thì cũng có thể tìm thấy Mạnh Tuyết Nhi sớm hơn.
Từ chỗ Huyết Mai, Lâm Phi biết được tin nha đầu Mạnh Tuyết Nhi đã gặp phải rắc rối gì đó. Với tính cách yếu đuối của Mạnh Tuyết Nhi thì khả năng cô ta có thể giải quyết khó khăn là về không, vì vậy tìm được Mạnh Tuyết Nhi sớm hơn lúc nào thì vẫn tốt hơn.
“Tôi nói mà, sao anh có nhà mà cả ngày chẳng thấy về lúc nào, hay là quàng được bà cô nào giàu có rồi. Con BMV này có lẽ là anh mượn của bà cô lúc nãy anh gọi điện thoại hả.” Sau khi lên xe, Ninh Kỳ chẳng tỏ vẻ gì là lạ lùng khi ngồi trên xe người khác. Đôi mắt cô ta ngược lại còn dò xét Lâm Phi một lượt đầy thích thú rồi lên tiếng.
“Cơm có thể ăn đâu tuỳ tiện nhưng lời nói thì không được hàm hồ tuỳ tiện, cẩn thận hoạ từ miệng mà ra.”
Vẻ mặt Lâm Phi rất khó coi, rất khó coi.
“Anh không muốn nghe thì thôi. Học làm gì không học lại học đòi làm trai bao. Thật không biết bà cô nào không có mắt lại thích anh nữa. Tôi nói anh…”
“Hoặc là ngậm miệng hoặc là xuống xe.
Không muốn phí lời với Ninh Kinh, Lâm Phi lạnh lùng lên tiếng ngắt lời cô ta.
Nếu như không phải đang bận tâm tới chuyện của Mạnh Tuyết Nhi thì với những lời ăn nói hàm hồ hỗn xược đó của Ninh Kỳ e rằng Lâm Phi sớm đã dừng xe quẳng cô ta xuống rồi tìm một quán bar nào đó dạy dỗ cho Ninh Kỳ biết thế nào là sự phẫn nộ của đàn ông rồi.
Trò cười gì thế không biết. Không phải chỉ gọi cho Huyết Mai giúp đỡ tìm người thôi sao, tiện thể mượn chiếc BMV của vợ ra ngoài thôi mà.
Sao tới miệng của Ninh Kỳ thì Lâm Phi lại trở thành hạng trai bao được bà cô giàu có nào bao cấp vậy.
Nếu câu nói này của Ninh Kỳ mà để cho Mộ San San nghe thấy thì không biết Mộ San San sẽ giày vò Lâm Phi thế nào nữa.
Sau khi nghe ra sự tức tối từ giọng nói của Lâm Phi, Ninh Kỳ bĩu môi không tiếp tục chủ đề bà cô giàu nuôi trai bao nữa.
………
Trường đại học Trung Hải – trường học nổi tiếng của Hoa Hạ.
“Châu Hải My, Tuyết Nhi là người thế nào cô không phải không biết, sao cô ấy có thể cướp bạn trai của cô được chứ?” Trong căn phòng nghỉ của con gái của khoa âm nhạc ở tầng dưới, Mạnh Tuyết Nhi mặc chiếc váy dài hoa nhí màu trắng, hai người bạn cùng phòng đứng chắn trước mặt cô, Mạnh Tuyết Nhi lúc này trông thật ngờ nghệch ngây thơ.
Đúng như những gì Lâm Phi và Ninh Kỳ nghĩ, Mạnh Tuyết Nhi không phải kiểu con gái vô duyên vô cớ mất tích khiến người bên cạnh phải lo lắng cho cô.
Trong tay Mạnh Tuyết Nhi là chiếc điện thoại đã nát tươm hơn nửa.
“Bớt lời đi, tôi làm sao mà biết được bộ dạng ngây thơ đó của cô ta có phải giả bộ hay không. Hai người tốt nhất mau tránh ra cho tôi, nếu không đợi lát nữa tôi đánh luôn cả hai người đấy.”
Người vừa lên tiếng chính là người mà bạn cùng phòng của Mạnh Tuyết Nhi gọi với cái tên Châu Hải My. Cô ta còn trẻ, đeo khuyên tai, trang điểm đậm. Bên cạnh Châu Hải My là bốn năm người con gái trẻ tuổi cũng trang điểm gần giống cô ta bao vây xung quanh Mạnh Tuyết Nhi và hai cô bạn của cô.
Điện thoại của Mạnh Tuyết Nhi đã bị đám người Châu Hải My đập nát. Nếu không phải vì hai cô bạn kia nhanh mắt nhanh tay kéo Mạnh Tuyết Nhi lại thì e rằng sự việc không đơn giản chỉ dừng lại ở việc điện thoại của Mạnh Tuyết Nhi bị vỡ.
“Tuyết Nhi, bọn mình cản bọn họ, cậu mau đi đi.” Hai cô bạn của Mạnh Tuyết Nhi thấy đám người Châu Hải My không hề có thiện chí nên hạ giọng cảnh cáo Mạnh Tuyết Nhi rời đi trước.
Mạnh Tuyết Nhi mặt mày trắng bệch. Mặc dù cô hết sức hoảng hốt, nhưng đôi chân lại không hề có ý định bỏ chạy. Một cô gái đơn thuần như cô mặc dù không hiểu sự tình tiến triển thế nào nhưng cô đương nhiên có thể nhận ra đám người Châu Hải My đến đây vì mình. Cũng vì vậy mà cô sẽ không bỏ rơi hai người bạn của mình rồi bỏ chạy.
“Cho thể diện lại không cần, kéo hai người bọn họ ra cho tôi.”
Thấy hai người bạn của Mạnh Tuyết Nhi không những không có ý né ra ngược lại còn giúp Mạnh Tuyết Nhi bỏ trốn, Châu Hải My mặt mày lạnh lùng hẳn lại. Cô ta phất tay gọi đàn em đang đứng phía sau mình định xông lên kéo hai người bạn của Mạnh Tuyết Nhi ra.
“Tuyết Nhi, chúng ta mau chạy thôi.”
Thấy người của Châu Hải My áp sát về phía bọn họ, hai người bạn của Mạnh Tuyết Nhi biết rằng nếu bọn họ rời đi thì với tính cách của Mạnh Tuyết Nhi chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi dưới tay đám người này. Thế nên họ kéo Mạnh Tuyết Nhi định xông ra ngoài.
Mặc dù vậy, hai người cũng khó lòng địch lại nổi bốn người, sau một hồi giằng co, cả hai cô bạn này đều bị đám người kia kéo phăng ra.
Còn Mạnh Tuyết Nhi thì bị hai kẻ đồng bọn với Châu Hải My lôi tới trước mặt cô ta.
Thấy Mạnh Tuyết Nhi bị đám người kia kiểm soát, hai cô bạn sợ hãi lo rằng Tuyết Nhi sẽ bị bắt nạt liền dằn mặt Châu Hải My: “Châu Hải My, cô tốt nhất là nghĩ cho kỹ vào, Tuyết Nhi là hoa khôi của khoa thanh nhạc. Nếu cô…”
Bốp!
“Người mà tôi đánh chính là cô hoa khôi này đấy.”
Không đợi cô bạn kia nói xong, Châu Hải My đã giáng luôn một bạt vào mặt Mạnh Tuyết Nhi. Với lực tát rất mạnh, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn nà của Mạnh Tuyết Nhi trong chốc lát hiện lên dấu tay hằn đỏ của cô ta.
“Tôi không hiểu những người đó vì sao lại chọn cô làm hoa khôi nhỉ. Ngoài khuôn mặt trông xinh hơn tôi một chút ra thì cô hơn tôi ở điểm nào.”
Nói rồi cái tay của Châu Hải My lại giơ lên. Cô ta đã xông tới Mạnh Tuyết Nhi từ bao giờ. Trông bộ dạng đó nếu như cô ta tát thật thì miệng Mạnh Tuyết Nhi nếu không rỉ máu thì cũng bị bạt cho lảo đảo.
“Đủ rồi, My Nhi, chúng ta đi thôi.” Đương lúc Châu Hải My định ra tay thì một gã con trai dáng người cao ráo mặc bộ đồ bóng rổ đứng phía sau cách cô ta không xa khua tay ngăn Châu Hải My lại.
“Đủ cái gì mà đủ, Nguyễn Thanh Dương, rốt cục anh có phải là bạn trai tôi không hả?”
“My Nhi, anh…”
Châu Hải My lạnh lùng lên tiếng ngắt lời Nguyễn Thanh Dương rồi chỉ vào Mạnh Tuyết Nhi gắt gỏng: “Bớt lời đi, anh không cho tôi cũng đánh tiếp. Anh đánh cô ta cho tôi. Hôm nay chỉ cần anh tát cô ta một cái thì tôi tin anh thật lòng với tôi. Tôi lập tức đi tìm bố tôi bảo ông ấy đề xuất cho anh gia nhập vào đội bóng rổ của thành phố.”
“Mau đánh đi, nếu hôm nay anh không dám đánh cô ta thì cả đời này anh đừng mong bước vào đội bóng rổ của thành phố.”
Thấy Nguyễn Thanh Dương đứng trước mặt Mạnh Tuyết Nhi do dự không ra tay, Châu Hải My không nhịn nổi liên tục thúc giục.
“Tuyết Nhi, xin lỗi.”
Vì đối mặt với sự uy hiếp liên tục của Châu Hải My, Nguyễn Thanh Dương nhắm tịt mắt cuối cùng cũng giơ tay lên với Mạnh Tuyết Nhi…
——————-