Chương 313: Ván cược một tỷ (phần 2)
Sảnh casino khách sạn Hoàng Gia.
“Anh nói sẽ giúp tôi giành lại Mỹ Thực Lâm, chắc không phải là muốn tôi đặt cược cùng anh chứ?!” Bị Lâm Phi kéo từ sảnh tiệc tới sảnh casino, gương mặt xinh đẹp của Mộ San San đã phảng phất sương lạnh.
Mộ San San vốn đã không trông mong gì nhiều Lâm Phi có thể giành lại Mỹ Thực Lâm vì dù gì tập đoàn Phương Hưng đã ký hợp đồng với Mỹ Thực Lâm rồi.
Nhưng nghĩ tới thân thủ khủng khiếp của Lâm Phi và tài uốn ba tấc lưỡi bậc thầy của hắn, trong lòng Mộ San San cũng còn chút hy vọng nho nhỏ.
Cho dù thế nào, trước đó Lâm Phi cũng từng khiến Phương Văn Hi tức giận nhưng không làm gì được, bình thường cũng không ít lần chọc sếp Mộ tức muốn chết.
Cũng chính vì vậy, Mộ San San còn tưởng Lâm Phi nghĩ ra cách khích tướng gì đó để Phương Văn Hi chủ động từ bỏ thu mua Mỹ Thực Lâm.
Cô chưa từng nghĩ Lâm Phi lại kéo mình tới sảnh casino.
Sảnh casino chẳng qua chính là nơi đặt cược.
Nghĩ tới chuyện Lâm Phi nói sẽ giúp mình giành lại Mỹ Thực Lâm, Mộ San San lại không khỏi phẫn nộ!
Mặc dù mỗi vị khách tới khách sạn Hoàng Gia sẽ được tặng một trăm nghìn chip vì Cố Lan Chi đã tổ chức tiệc từ thiện ở đây nhưng Mộ San San không cho rằng gã chồng hời này có thể dựa vào số vốn đó giành Mỹ Thực Lâm về cho cô.
Không nói tới việc Lâm Phi không có khiếu cá cược, cho dù hắn thực sự có thể thắng được khoản tiền lớn, cũng chẳng liên quan gì tới Mỹ Thực Lâm.
Đây vốn là hai chuyện khác nhau!
Đương nhiên nguyên nhân chính là người tổ chức bữa tiệc này, Cố Lan Chi và giám đốc khách sạn Hoàng Gia và các doanh nghiệp tham dự đều đã nhất chí quyên tặng tiền cá cược.
Tất cả tiền cá độ tối nay đều sẽ được chính quyền Trung Hải và hiệp hội doanh nghiệp quyên tặng.
Nói đơn giản là cho dù Lâm Phi thắng được bao nhiêu tiền đều không thể mang đi. Cùng lắm thì được cái tiếng nhà hảo tâm, không dính dáng tí gì tới Mỹ Thực Lâm!
Không phải Mộ San San không biết gã chồng này không đáng tin mà cô chỉ không ngờ lại tới mức này!
Đây mà là đang giúp cô lấy lại Mỹ Thực Lâm hả, sao nhìn như đang kéo cô đi cá cược vậy!
Mộ San San cảm thấy bị mắc lừa, bị Lâm Phi lừa một vố đau!
“Muốn cược anh cược một mình đi, tôi không hứng thú!”
Thấy Lâm Phi liếc ngang liếc dọc sảnh đặt cược, Mộ San San càng thêm chắc chắn Lâm Phi đến vì bài bạc. Cô giận dữ giằng tay Lâm Phi định bỏ đi.
“Nếu đã tới đây rồi thì ở lại đi.” Thấy Mộ San San định đi, Lâm Phi vội vàng nắm lấy cánh tay mềm mại kéo cô lại rồi chậm rãi nói: “Anh cũng không hứng thú với cá cược, nhưng anh có thể bảo đảm với em, chỉ cần em ở đây cùng anh, Phương Văn Hi chắc chắn sẽ tới cược với anh.”
Nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Mộ San San, Lâm Phi có thể nhận ra cô tức giận trong lòng, nhưng chỉ là trong thời gian ngắn hắn khó có thể giải thích rõ ràng với vợ.
Nói thật lòng, ngay cả phó phòng Lâm cũng không dám chắc chắn.
Nhưng một điều hắn có thể khẳng định, chỉ cần Mộ San San ở lại bên cạnh hắn, Phương Văn Hi chắc chắn sẽ tự tìm tới.
Chỉ cần Phương Văn Hi chủ đông tìm đến, vậy thì phó phòng Lâm sẽ có cách khiến hắn nôn Mỹ Thực Lâm ra!
“Sao tôi phải tin anh?!” Mộ San San nhìn thẳng vào Lâm Phi, ánh mắt lạnh lùng băng giá tràn đầy hoài nghi.
Không thể trách sếp Mộ không tin tưởng Lâm Phi mà thực sự ngày thường cô bị Lâm Phi lừa quá khổ rồi.
Nghĩ tới những việc làm trong cuộc sống của Lâm Phi, Mộ San San có lý do để nghi ngờ vì muốn giữ cô lại bên cạnh, Lâm Phi mới lấy cớ nói sẽ giúp cô đòi lại Mỹ Thực Lâm.
“Không tin cũng đành chịu, một là em ngoan ngoãn ở lại đây cùng anh, hai là chúng ta sẽ về ngay, em tự chọn đi.” Lâm Phi không thèm giải thích với Mộ San San nữa, có lòng tốt muốn làm gì đó cho cô, vậy mà lại bị cô nghi ngờ.
Cũng may người đó là Mộ San San, nếu là người khác, chắc chắn Lâm Phi đã quay đầu bỏ đi rồi.
Phó phòng Lâm dù gì đi nữa cũng là nhân vật tầm cỡ của Phán Quyết Địa Ngục, ở nước ngoài người muốn hắn giúp đỡ không biết bao nhiêu cho xuể. Mộ San San thì hay rồi, dè chừng như thể Lâm Phi hại cô không bằng. Nếu như người biết rõ thân phận của Lâm Phi, muốn hắn giúp đỡ mà nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ tức hộc máu mất.
“Nửa tiếng, tôi chỉ cho anh nửa tiếng.”
Thấy Lâm Phi khó chịu ra mặt, bản thân lại không chịu bỏ qua Mỹ Thực Lâm, Mộ San San cúi đầu nghĩ ngợi một lát rồi miễn cưỡng đồng ý ở lại sảnh casino cùng Lâm Phi đợi Phương Văn Hi tới.
Đương nhiên, điều đó không có nghĩa Mộ San San đã tin tưởng Lâm Phi, chỉ là cô nghĩ rằng, mặc dù Lâm Phi thường xuyên bắt nạt cô nhưng từ khi hai người kết hôn tới nay, trừ việc dăm ba hôm lại ra ngoài lăng nhăng, qua đêm bên ngoài ra, cô cũng không nghe nói Lâm Phi có máu mê cờ bạc.
Vì vậy, cô đồng ý ở lại cùng Lâm Phi. Thực ra sếp Mộ cũng muốn thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, làm chồng mình vui vẻ.
Hiếm khi Lâm Phi nổi hứng, là vợ hắn, sếp Mộ cũng không tiện làm hắn thất vọng.
Còn về việc lấy lại Mỹ Thực Lâm, cô cũng không ôm ấp hy vọng gì nữa.
Ban đầu cô định đưa Lâm Phi tham dự dạ hội để hòa giải quan hệ vợ chồng hai người, vậy mà Lâm Phi lại muốn chơi thêm, Mộ San San cũng không định làm hắn cụt hứng. Dù gì đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên hai người cùng dự tiệc.
Mộ San San cũng nghĩ kỹ rồi, cùng lắm Lâm Phi cũng chỉ thua tới mấy triệu, sếp Mộ cũng coi như làm từ thiện cho miền núi thôi.
“Mười phút là đủ.”
Thấy Mộ San San gật đầu đồng ý, lại không biết sếp Mộ đã chuẩn bị sẵn tâm lý chồng thua bạc, Lâm Phi cầm một trăm nghìn chip khách sạn Hoàng Gia tặng kéo Mộ San San đi vào bàn gần nhất.
Cũng may là Lâm Phi không biết suy nghĩ trong lòng Mộ San San. Nếu như hắn biết Mộ San San nghĩ hắn là gã chồng hời thua bạc, không biết sẽ nên khóc hay nên cười.
Mặc dù những mánh khóe đánh bạc, Lâm Phi chưa từng học nghiêm túc nhưng ngày xưa khi ra nước ngoài, vì chấp hành nhiệm vụ lính đánh thuê, Lâm Phi cùng từng nằm vùng ở một sòng bạc lớn nào đó ở Âu Châu một khoảng thời gian dài.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, khi nằm vùng ở sòng bạc rảnh rỗi không có việc gì làm, phó phòng Lâm cũng học được không ít mánh khóe.
Đấu với những cao thủ cờ bạc chuyên nghiệp, có lẽ hắn sẽ thua nhưng nếu chỉ trong khách sạn Hoàng Gia, phó phòng Lâm còn có lòng tin khiến Phương Văn Hi trắng túi…
——————