Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325: Đợi tôi






“Trưởng phòng tôn kính của tôi, tôi không cho rằng hôm nay anh tới công ty làm việc là một quyết định sáng suốt đâu.” Trong văn phòng của phó phòng bảo vệ an ninh Lâm Phi, tầng thứ năm toà nhà Vọng Nguyệt, Tiêu Y Na nhìn Lâm Phi bước vào lên tiếng.


“Trong phòng chỉ có hai người, muốn cười gì thì cười.”


Lâm Phi vừa dứt lời thì Tiêu Y Na với vẻ mặt nghiêm túc ban nãy bỗng đột nhiên thay đổi, cô cười phá lên, cười như được mùa.


Tiêu Y Na cười rất sảng khoái khiến Lâm Phi không thể vui nổi. Mặc dù miệng hắn quả thực bị cô vợ tổng giám đốc Mộ San San cắn cho rách cả ra đấy nhưng là thư ký của Lâm Phi hắn đây thì chí ít cũng phải nể mặt hắn với chứ.


Che miệng lại mà cười khe khẽ thôi thì tốt biết bao nhiêu. Lại còn ôm bụng khom lưng cười nghặt nghẽo đến nỗi nước mắt sắp ứa ra đến nơi còn ra thể thống gì nữa.


“Là thư ký, lẽ nào cô không biết người làm cấp trên như tôi không thích nghe lời nói trái với ý mình à?”


Theo những bước chân tiến đến phía mình, tiếng cười của Tiêu Y Na cũng tắt ngúm. Cô còn không kịp lau nước mắt, vội vàng trốn về phía sau, vừa trốn vừa lên tiếng hoang mang: “Ai bảo anh đem cái bộ dạng này đến công ty làm gì, vả lại là anh bảo tôi cười chứ. Lúc tôi ở phòng hành chính tổng hợp, trưởng phòng Lăng cũng không giống anh…”


Không đợi Tiêu Y Na phản bác hết câu, cái tay Lâm Phi đã nhấn luôn vào môi cô: “Nói, sao không nói nữa? Hai ngày không gặp cô cũng không còn vừa nữa nhỉ. Tôi khó khăn gian khổ lôi cô ra khỏi cái phòng hành chính tổng hợp để cô cãi lại tôi thế đấy à?”


Bị Lâm Phi nhấn môi như vậy, Tiêu Y Na muốn vùng vãy nhưng ngặt nỗi không đủ sức, sao cô có thể là đối thủ của Lâm Phi được cơ chứ. Nếu như có thể yên yên một tí thì còn được, đằng này cô ta lại giãy dụa không ngừng.


Lâm Phi vốn dĩ chỉ định chơi đùa cho vui với Tiêu Y Na làm tăng bầu không khí náo nhiệt cho phòng, tiện thể giáo huấn Tiêu Y Na phải biết tôn trọng cấp trên như hắn, nhưng cũng vì Tiêu Y Na dãy dụa nên hắn cảm thấy rất phiền phức. Lâm Phi quyết định ôm Tiêu Y Na vào lòng để cô ta khỏi có ý định vùng vẫy thêm nữa.


“Là thư ký, cho dù ở thời điểm nào cũng phải hành động phối hợp ăn ý với cấp trên, tôi nghĩ về điểm này thì Tiểu Na Na không thể không hiểu, phải không nào?”


Thấy Tiêu Y Na ngoan ngoãn, không vùng vẫy nữa, Lâm Phi mới dùng giọng điệu uy nghiêm của cấp trên bắt đầu giáo huấn cô.


Tiêu Y Na hiểu rõ tính tình bất lương của Lâm Phi nên mặc dù không cam tâm, lúc này dưới sự kiểm soát của đôi tay Lâm Phi, cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.


Thấy Tiêu Y Na gật đầu, Lâm Phi nhếch miệng cười rồi từ từ lên tiếng: “Tôi biết tiểu Na Na của chúng ta không phải là một thư ký không hiểu chuyện mà. Cô đã đồng ý phối hợp nhịp nhàng ăn ý với tôi thì tôi cũng không khách khí nữa. Tôi sẽ dốc sức cắn cái môi của cô cho thành ra giống như tôi.”


Lâm Phi vừa dứt lời, Tiêu Y Na ngây người thẫn thờ.


Mặc dù Tiêu Y Na đã nghĩ tới với sự bất lương của mình, Lâm Phi rất có thể sẽ dùng lời nói mà đào cái hố đẩy cô ta xuống. Những việc thế này cũng không phải một hai lần nữa. Mặc dù Tiêu Y Na muốn phản kháng nhưng ngặt nỗi vì sức của Lâm Phi nên cô chỉ có thể lựa chọn khuất phục.


Tiêu Y Na thậm chí còn nghĩ tới một cấp trên bất lương như Lâm Phi còn có ý định đánh vào bộ phận gì đó trên cơ thể mình, nhưng cô không ngờ rằng Lâm Phi lại muốn cắn miệng của cô rách ra y như hắn.


Nếu như Lâm Phi mà hôn cô thì nể tình một cấp trên bất lương chăm sóc lo lắng cho cô mà nói không chừng cô còn có thể thuận theo.


Nhưng việc cắn môi cô thì thư ký Tiêu đương nhiên không thể nào chấp nhận được.


Con gái trời sinh là loài động vật thích đẹp, cái việc tự biến mình xấu đi, Tiêu Y Na sao có thể nghe theo được. Do vậy mà Tiêu Y Na sống chết phản đối lại. Đôi mắt cô cứ thế liếc về phía bàn làm việc của Lâm Phi, miệng liên tục phát ra các âm thanh “u u” như muốn nói gì đó.


“Giờ xin tha mạng, cô không nghĩ rằng hơi muộn rồi sao?”


“U, u….”


Lần này Tiêu Y Na không khuất phục sự thị uy phóng túng của Lâm Phi, cô cứ thế lắc đầu quầy quậy rồi gật đầu lia lịa y như con gà con đang mổ thóc, mắt nhìn về phía bàn làm việc của Lâm Phi.


Nhận ra Tiêu Y Na có ý gì đó, Lâm Phi mới nhìn về phía Tiêu Y Na đang ám chỉ, sau khi nhìn thấy hai giỏ qua quả, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên.


“Coi như cô còn chút lương tâm, thế nhưng không phải cô cho rằng hai lẵng quả đủ để thay cô chuộc tội chứ?”


“Không phải tôi mua, mà là hai cô gái thực tập ở phòng thị trường mang tới tặng.”


Vì hai lẵng quả nên đôi môi của Tiêu Y Na mới được Lâm Phi giải thoát. Tiêu Y Na chớp mắt nói sự thật.


“Người ta đã mang tới tặng rồi thì sao lúc tôi đi vào cô không nói?”


“Tổng, tổng giám đốc Mộ dặn những việc liên quan đến anh phải báo với cô ấy trước, tôi còn chưa kịp…”


Nói rồi, Tiêu Y Na không nói thêm được gì nữa. Nếu không phải lo Lâm Phi tra tấn bức cung, thì e rằng cô sẽ không nói hết sạch ra như vậy. Dù sao thì hành động này của cô cũng không thua kém một “gián điệp”.


“Tiểu Na Na, cô đúng là biết cách tạo cho tôi bất ngờ đấy.”


Lời nói thật lòng của Tiêu Y Na đã khiến Lâm Phi dở khóc dở cười. Một thư ký khó khăn mới triệu về được đến đây lại trở thành “gián điệp” bên cạnh hắn, phục tùng cô vợ tổng giám đốc. Trước đây không phải Lâm Phi không biết Tiêu Y Na bị Mộ San San “nhắc nhở”.


Thế nhưng Lâm Phi cũng không mấy khi ở văn phòng nên hắn cũng không quan tâm mấy việc làm “gián điệp” của Tiêu Y Na cho lắm. Bây giờ Tiêu Y Na lại chủ động nói ra, Lâm Phi mới thật sự tỉnh ngộ. Những lời “nhắc nhở” của cô vợ tổng giám đốc với Tiêu Y Na đôi lúc lại có thể gây thêm phiền phức cho hắn.


Ví dụ như lần này, nếu như Tiêu Y Na thật sự gửi luôn cả hai lẵng quả này cho Mộ San San rồi tiện thể thêm vài câu chua ngoa thì cơ hội cho hai cô gái đã từng tặng nụ hôn cho Lâm Phi là Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn sau khi kết thúc kỳ thực tập ở lại tập đoàn Mộ Thị đương nhiên sẽ vô cùng xa vời.


“Trước khi tôi về cô phải ăn hết số hoa quả này cho tôi. Nếu lúc tôi về mà cô không ăn hết thì tôi không ngại ăn luôn cô đâu.”


Lâm Phi tiện tay lấy luôn một quả nhét vào miệng Tiêu Y Na rồi đe doạ cảnh cáo cô, sau đó sải bước rời khỏi văn phòng.


Không phải Lâm Phi không muốn cho cô thư ký “ăn cây táo rào cây sung” như Tiêu Y Na một bài giáo huấn sâu sắc, nhưng vì hai cô bé Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn cũng mới tới công ty thực tập. Hai cô bé mới vào công ty, đã biết phải tặng Lâm Phi quà để cảm ơn, về tình về lý thì Lâm Phi nên đến thăm hỏi hai cô bé mới phải.


Nói không chừng Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn vì cảm động với sự chăm sóc của Lâm Phi mà lại dâng hiến cho hắn hai nụ hôn nữa cũng nên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK