Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 334: Bỏ rơi






Cửa sân bay thành phố Ninh Châu, bên cạnh Lâm Phi là hai người đẹp.


Bên trái là Ninh Kỳ với khuôn mặt trái xoan trắng nõn nà, cô mặc bộ đồng phục của tiếp viên hàng không, dáng người uyển chuyển không kém phần bốc lửa. Bên phải hắn là Lăng Vi Vi với mái tóc đen nhánh được búi cao, đôi mắt trong như nước hồ thu long lanh xinh đẹp, cô có khuôn mặt xinh đẹp với làn da láng mịn, phía bên dưới cái cổ trắng ngần kia là bộ ngực nảy nở như muốn bức ra khỏi lớp áo.


Cả hai người con gái đều có dung nhan tuyệt sắc, khí chất ngất trời.


Sau khi bị Lâm Phi ấn xuống va li rồi dày vò một lượt, lúc này cả hai cô gái vẫn có thể bám lấy Lâm Phi mà đứng thẳng quả thật không hề dễ dàng gì. Khí chất gì gì đó tạm thời bọn họ không còn quan tâm đến nữa.


“Anh nói, Lăng Vi Vi à…”


Lâm Phi đợi hồi lâu, chẳng còn chút kiên nhẫn nào cả. Hắn vừa lên tiếng, còn chưa kịp nói lên cảm xúc trong lòng thì Ninh Kỳ đã nạt nộ.


“Anh nói cái gì mà anh nói, tên họ Lâm này, anh chính là kẻ lừa đảo bậc nhất thiên hạ, vô liêm sỉ, khốn nạn. Tại sao tôi lại có thể đen đủi thế này, sao tôi lại quen anh cơ chứ. Quen biết anh là việc sai lầm nhất trong đời tôi.”


Ninh Kỳ kích động như vậy có một phần nguyên nhân là vì trước mặt bao nhiêu tiếp viên hàng không và hành khách cô bị Lâm Phi vỗ vào mông. Mông đau là chuyện nhỏ, còn mất mặt mới là chuyện lớn. Sau khi định thần trở lại, cô không còn mặt mũi nào quay về mà tìm các đồng nghiệp cùng chuyến bay cả.


Nếu chỉ là vậy thì Ninh Kỳ cũng không đến mức nạt nộ Lâm Phi là kẻ lừa đảo. Thực sự thì Ninh Kỳ còn xấu hổ thì lại nghe nói Lâm Phi và Lăng Vi Vi tới Ninh Châu công tác dưới danh nghĩa là nhân viên của tập đoàn Mộ Thị nên cô định mượn danh Lâm Phi và Lăng Vi Vi lên xe công vụ về khách sạn năm sao.


Vì mông bị Lâm Phi đánh cho đau đớn nên dù gì đi nữa, cô cũng phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi.


Nhưng ngặt nỗi Ninh Kỳ đứng ở cửa sân bay đợi cả gần một tiếng đồng hồ cũng không thấy xe công vụ tới đón Lâm Phi. Thấy trời sắp tối, có đợi thêm thì đừng nói là khách sạn năm sao, mà ngay cả chỗ ở cũng là cả vấn đề. Nếu như bình thường thì cũng không sao, nhưng bây giờ mông cô ta đau rát ê ẩm, đến đi đường cũng là trở ngại lớn. Ninh Kỳ tức tối hậm hực, đương nhiên sẽ coi Lâm Phi là nơi để xả giận rồi.


“Nếu cô đã hối hận vì quen biết tôi thì đừng ở căn phòng đó của tôi nữa. Sau khi về, tôi sẽ bảo Mạnh Tuyết Nhi giúp cô chuyển nhà.”


Lâm Phi đã nắm được thóp Ninh Kỳ từ lâu nên hắn cũng chẳng buồn đụng tay thêm làm gì, hắn lôi luôn chuyện chuyển nhà ra để ép Ninh Kỳ.


Mặc dù khi ở sân bay Lâm Phi đã giúp Ninh Kỳ được vận động cơ mông nhưng quả thật hắn ra tay cũng hơi nặng. Thế nhưng cô ta ra khỏi sân bay đợi chờ rất lâu mà không ai tới đón thì đương nhiên không thuộc về trách nhiệm của Lâm Phi rồi.


Lâm Phi và Lăng Vi Vi đi công tác với danh nghĩa là người của tập đoàn Mộ Thị, vả lại một tuần trước tập đoàn đã thông báo với công ty con ở Ninh Châu rồi. Lâm Phi không thể ngờ được với thân phận và địa vị của hắn với Lăng Vi Vi mà lại bị công ty con ở Ninh Châu bỏ rơi thế này.


“Tên họ Lâm kia, hôm nay bà cô đây nói cho rõ ràng. Cái phòng đó của anh bà cô tôi đây cứ sống ở đó, hơn nữa, tiền thuê phòng anh đừng mơ lấy được một đồng của tôi.”


“Cô lại ngứa mông rồi à?”


“Tôi…”


“Được rồi, hai người cãi nhau tôi không phản đối, nhưng có phải là chúng ta nên tìm cái khách sạn đã, sau đó rồi hai người có thể tiếp tục được không?”


Lăng Vi Vi dựa vào người Lâm Phi hồi lâu vẫn không hề lên tiếng, thấy Lâm Phi và Ninh Kỳ càng cãi nhau càng hăng máu, cô không kiềm chế được nên lên tiếng.


Sau khi hiểu rõ được mối quan hệ của Lâm Phi và Ninh Kỳ, Lăng Vi Vi không quan tâm tới việc hai người cãi nhau nữa, ngược lại việc hai người bọn họ cãi nhau đối với Lăng Vi Vi mà nói lại là việc vô hại.


Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ phải tìm được nơi ở đã.


Trời cũng đã tối, Lăng Vi Vi và Lâm Phi lại bị công ty con ở Ninh Châu bỏ rơi, gọi điện cho công ty lại không ai nghe máy, vấn đề ăn ngủ phải tự mình xử lý thôi.


Mặc dù trưởng phòng Lăng không tiếc hy sinh chút thời gian của mình dựa vào Lâm Phi rồi nghe cuộc cãi vã của hắn với Ninh Kỳ nhưng vấn đề nằm ở chỗ mông của trưởng phòng Lăng cũng rất đau.


Trưởng phòng Lăng đương nhiên không giống với Lâm Phi và Ninh Kỳ, vì bọn họ còn có nhiều thời gian mà cãi nhau. Cô nhận trách nhiệm chuyến công tác này để điều tra mọi việc xảy ra ở công ty con tại Ninh Châu. Mông bị Lâm Phi đánh cho đau đớn, không tìm cái khách sạn nào ở tạm để hồi phục lại trạng thái thì trưởng phòng Lăng sao có thể có tinh thần mà hoàn thành nhiệm vụ công tác được chứ.


“Hứ!”


Sau khi được Lăng Vi Vi nhắc nhở, Ninh Kỳ nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của bản thân, Ninh Kỳ hắng giọng lạnh lùng rồi quay đầu đi không thèm để ý đến Lâm Phi nữa. Rõ ràng tiếp viên hàng không Ninh Kỳ cũng đã hiểu ra rằng hiện giờ không phải là lúc để cãi nhau tính sổ với Lâm Phi.


Ninh Kỳ an phận rồi nên Lâm Phi đương nhiên cũng không thèm tính toán thêm với cô ta vì dù sao Lâm Phi đi chuyến này cũng là vì muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người với trưởng phòng Lăng chứ không phải đi để cãi nhau với Ninh Kỳ.


………


Trong khách sạn nào đó, sau khi quẳng cả hai cô gái cùng hành lý đi kèm lên chiếc ghế sofa ở sảnh chính, Lâm Phi đi thẳng tới quầy lễ tân.


“Xin chào anh, chúng tôi có thể giúp gì cho anh không?”


“Cái gì, chỉ còn lại một phòng? Cô nói xem khách sạn của các cô có vấn đề gì vậy, nhìn ở bên ngoài khách sạn cũng có đến nỗi bé nhỏ gì đâu, sao phòng lại ít thế? Bây giờ mới mấy giờ mà đã hết phòng rồi. Thôi bỏ đi, bỏ đi, một phòng thì một phòng, chúng tôi lấy phòng này.”


Câu này của Lâm Phi thật sự được rít lên từ trong cổ họng. Mặc dù khách sạn cũng khá to nhưng câu nói của hắn đủ để khiến cho cả Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ nghe rõ.


Mặc kệ lễ tân có kinh ngạc thế nào đi nữa, nói tóm lại thì Lâm Phi đã quyết định lấy phòng này rồi. Hắn lấy thẻ phòng đi về phía Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ.


“Chỉ còn lại một phòng thôi, cũng may là phòng đôi, chúng ta tương kế tựu kế nhé.”


“Chúng ta có ba người, ngủ một phòng thì ngủ kiểu gì, hay là chúng ta đi khách sạn khác?”


“Đúng vậy, ba người một phòng, không phải dễ dãi cho anh quá sao?”


Rõ ràng Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ mặc dù không nhận ra được mánh khoé của Lâm Phi nhưng cả hai cô gái đều phản đối ba người ngủ chung một phòng.


“Đã đến rồi thì nghỉ ở đây đi. Ở đây thì khách sạn này là tốt nhất rồi. Ở đây chỉ còn có một phòng thì các khách sạn khác e rằng hết phòng từ lâu rồi. Nếu như chúng ta đi, tới khách sạn khác mà hết phòng, rồi phòng ở đây cũng bị đặt mất thì chúng ta chỉ có lang thang đầu đường xó chợ thôi đấy.”


Vốn dĩ Lâm Phi đồng ý đi công tác Ninh Châu với Lăng Vi Vi nói trắng ra là vì muốn ôm cô lên giường. Nhưng bây giờ mặc dù có thêm một Ninh Kỳ nữa nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến “đại kế hoạch công tác” của Lâm Phi cả.


Dù gì thì Lâm Phi cũng đã lên giường với Ninh Kỳ một lần rồi, có thêm một Ninh Kỳ thì đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là chuyện gì xấu xa cả.


Đương nhiên điều kiện vẫn là cả ba người cùng ở một phòng.


Ba người một phòng, Lâm Phi đây mới có thể tận hưởng hết được cái phúc làm người chứ….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK