Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc cúc thứ nhất, chiếc cúc thứ hai, động tác của Thẩm Bội Ni không nhanh nhưng cũng không hề kéo dài thời gian. Trong đúng 10 giây, cô ta đã cởi sạch toàn bộ cúc trên chiếc sơ mi cao cổ màu trắng.
Động tác của Thẩm Bội Ni nhẹ nhàng nhưng không mất đi vẻ tao nhã, cô cởi bỏ chiếc áo sơ mi màu trắng, để lộ ra phần bụng phẳng lì trắng nõn trắng nà và phần ngực đang được ôm trọn bởi chiếc áo ngực màu tìm.
Thẩm Bội Ni dùng hai tay cầm chiếc áo sơ mi, từ từ quay người, miệng cô nhếch lên như cười như không: “Chú em, có cần phải cởi tiếp không?”
“Cởi, đừng lãng phí thời gian, mau cởi.”
“Cởi cái đầu nhà cậu.” Thẩm Bội Ni gắt gỏng rồi đột nhiên tiến lên trước một bước, chiếc áo trắng trong tay đã được buộc lại như sợi dây, cô dùng nó khua liên tục về phía trước không chút khách khí do dự.
“Cô đang chơi với lửa đấy, nếu không hợp tác thì tôi chỉ có thể đánh ngất cô thôi.”
“Chú em, chị đây thừa nhận lúc ở văn phòng tổng giám đốc Mộ đã làm không ít chuyện có lỗi với cậu nhưng cậu cũng không cần báo thù chị thế này đâu, nếu muốn nhìn bộ dạng chị đây lột sạch thì đợi tan làm, gọi cả trưởng phòng Lăng, chúng ta cùng đặt một phòng, chị cởi cho chú em xem.”
Thẩm Bội Ni không còn hoảng loạn như trước, cô cười khúc khích, nếu không phải đôi mắt với bờ mi dài cong vút dịu dàng đã bị che đi thì có lẽ sẽ còn ném cho hắn cái liếc đầy ý tứ, đâu giống bộ dạng đang bị cưỡng ép.
“Đã bị chị phát hiện thì tôi chỉ đành diệt khẩu thôi.”
Thẩm Bội Ni quá thông minh, Lâm Phi cũng không muốn giả vờ tiếp nữa, hắn dứt khoát không giả vờ nữa mà nói giọng như bình thường.
“Thật vô vị, vốn dĩ định chơi cùng cậu thêm chút nữa, nhưng không ngờ cậu lại dễ dàng thừa nhận vậy, nhưng cậu định diệt khẩu thì trước khi diệt khẩu không muốn tận hưởng hương vị của chị sao, người ta sẽ hợp tác lắm đó.”
Thẩm Bội Ni giật tấm vải đang che trước mắt ra rồi chớp chớp mắt với Lâm Phi, rõ ràng là đang đưa mắt dụ dỗ hắn.
“Sẽ như chị mong muốn.” Gặp phải kiểu con gái cực phẩm như Thẩm Bội Ni, Lâm Phi cũng chếnh choáng say.
Vốn dĩ Lâm Phi định hù doạ Thẩm Bội Ni để cô ta biết điều, cho cô ta hiểu cái gì nên nói cái gì không, bớt kiểu nói nhăng xằng bậy từ sáng đến tối.
Ai ngờ Thẩm Bội Ni căn bản không hề bị lừa, ngay từ đầu cô ta đã thể hiện rất bình tĩnh, sau khi nhận ra Lâm Phi, thái độ quay phắt 180 độ, và còn dụ dỗ hắn.
Lâm Phi cũng bị cái thái độ này của Thẩm Bội Ni làm cho nóng ran người, hắn bế ngang Thẩm Bội Ni lên rồi sải bước tới trước bàn làm việc.
Lâm Phi phẩy tay một cái, tất cả những đồ dùng trên bàn làm việc của Thẩm Bội Ni đều bị gạt hết xuống đất, hắn thuận thế đè Thẩm Bội Ni ra bàn làm việc.
“Cậu em, hoá ra em lại thích cái thế này à, có cần chị chủ động phối hợp không?”
Mặc dù Thẩm Bội Ni bị Lâm Phi lật người đè ra bàn, cả bộ lưng trắng ngần lộ ra trước mặt Lâm Phi nhưng cô ta lại vẫn không hề hoảng loạn, ngược lại cô ta hởi ngẩng đầu nghiên sang bên như sạc thêm điện cho Lâm Phi.
Bộ dạng đó khác gì bảo Lâm Phi giương súng cưỡi ngựa nhanh hơn một chút.
“Quản lý Thẩm của chúng ta đã phối hợp như vậy thì tôi không thể thất lễ rồi.”
Theo như lẽ thường thì những người con gái quá chủ động thường sẽ ít hấp dẫn với cánh đàn ông hơn là những cô gái có chút phản kháng.
Đặc biệt là trong tình huống này, sự chủ động của Thẩm Bội Ni lại chưa đủ khiến cho Lâm Phi kích thích được hoocmon bài tiết trong cơ thể.
Nếu đổi lại là người đàn ông khác thì nói không chừng thật sự đã bị bộ dạng này của Thẩm Bội Ni mê hoặc rồi.
Nhưng Lâm Phi lại không giống như vậy, kinh nghiệm tình trường của hắn phong phú, kiểu con gái cực phẩm chín chắn trưởng thành và lí trí như Thẩm Bội Ni có thể mê hoặc những người đàn ông khác được nhưng nếu dùng chiêu đó để dụ dỗ Lâm Phi thì hơi mơ mộng hão huyền.
Lâm Phi nhanh chóng phát hiện ra sự sợ hãi mà Thẩm Bội Ni đang cố gắng che đậy trong đôi mắt, rõ ràng Thẩm Bội Ni không hề chờ đợi hành động tiếp theo của Lâm Phi. Ít nhiều thì trong lòng cô ta vẫn có chút hoảng loạn.
Cô ta chủ động làm ra vẻ dụ dỗ có lẽ là muốn dùng cách ngược lại này để làm giảm đi sự ham muốn của Lâm Phi.
Khi Lâm Phi áp người mình lên cơ thể của Thẩm Bội Ni thì khuôn mặt yêu kiều như muốn trêu người đó quả nhiên hơi ngây dại, còn thân hình vốn dĩ mềm mại uyển chuyện thì trong chốc lát trở nên cứng đờ.
Hai điểm này càng chứng minh cho sự suy đoán của Lâm Phi là có căn cứ.
Đương nhiên một cô gái được xếp vào hàng “cực phẩm” với dung mạo trêu người, chín chắn trưởng thành đó như Thẩm Bội Ni thì thế giới nội tâm và tư tưởng sẽ có sự khác biệt lớn.
Nhưng điều đó không thể cản trở được những việc tiếp theo mà Lâm Phi sẽ làm.
Bất luận là Thẩm Bội Ni nghĩ gì thì việc khi nãy cô ta đắc tội Lâm Phi rõ ràng đã xảy ra.
Chuyện đã tới nước này thì Lâm Phi nói gì cũng phải cho Thẩm Bội Ni phải trả một cái giá.
“Quản lý Thẩm, chị không phải nói muốn chủ động cởi đồ để hợp tác sao, sao còn không cởi, lẽ nào là muốn tôi giúp chị?”
Bàn tay Lâm Phi đặt lên phần lưng nhẵn nhụi trắng ngần của Thẩm Bội Ni, cứ thế vuốt ve qua lại rồi cười he he khiêu khích cô ta.
Thẩm Bội Ni hơi ngẩng đầu quay lại nhìn, bộ dạng khiêu khích đó của Lâm Phi đủ khiến cho cô ta mặt mày đỏ lựng, đâu dám chủ động dụ dỗ hắn nữa.
Bốp!
Thấy Thẩm Bội Ni định thần trở lại, Lâm Phi cũng bỏ đi ý định tiếp tục trêu ghẹo cô ta, hắn dùng tay vỗ cái “bốp” lên bộ mông săn mẩy phây phây đó của cô ta.
“Thẩm Bội Ni, chị đã biết tội chưa?”
Cái vỗ mông này của Lâm Phi không hề nương tay, về cơ bản hắn đang ra tay trút giận, tiếng vỗ mông đen đét vang lên trong căn phòng làm việc của Thẩm Bội Ni.
Không thể trách Lâm Phi không biết thương hoa tiếc ngọc, thực ra cũng là do khi nãy từng lời nói thâm độc của Thẩm Bội Ni ở văn phòng làm việc của Mộ San San đã khiến hắn không hề vui vẻ gì.
Nếu Lâm Phi thật sự đi hẹn với Huyết Mai thì Lâm Phi cũng không đến mức tức tối thế này. Nhưng vẫn đề là chuyện vốn không hề có nhưng vì vài câu nói của Thẩm Bội Ni mà Lâm Phi bị Mộ San San hiểu nhầm.
Nếu không phải hắn có thể bình yên vô sự bước ra khỏi phòng làm việc của Mộ San San thì sẽ có vấn đề đấy.
Cái cảm giác bị đổ oan Lâm Phi đã rất lâu không được nếm trải rồi.
“Cậu đánh đi, đánh chết tôi là xong, tôi chết rồi thì cậu có thể yên tâm vui vẻ tới chỗ trưởng phòng Lăng mà đặt phòng.”
Cái vỗ mông này của Lâm Phi khiến Thẩm Bội Ni run người. Nhưng Thẩm Bội Ni cũng cứng đầu lắm, cô ta nhịn đau không hậm hực lời nào, thậm chí còn giang tay, nằm bò trên mặt bàn, hơi nhổm mông lên, bày ra bộ dạng chịu đánh chịu chửi, trong giọng nói ít nhiều mang theo ngữ điệu như muốn khóc.
“Còn chơi trò này tiếp à, chị cho rằng tôi hết cách với chị rồi chắc.” Lâm Phi không tin Thẩm Bội Ni lại dễ dàng chịu thua như vậy. Cô gái này nếu như dễ dàng bị chinh phục như thế thì đúng là có ma rồi. Nhưng Lâm Phi cũng không định vỗ mông Thẩm Bội Ni tiếp.
Vốn dĩ Lâm Phi ra tay trút giận, một cái vỗ mông là đủ. Mục đích của hắn là cho Thẩm Bội Ni biết điều, sau này đừng vì cảm xúc cá nhân mà đổ oan cho hắn.
Nhưng có lẽ với tình hình hiện giờ thì cách đó của hắn vô tác dụng, Thẩm Bội Ni rõ ràng không nhạy với chiêu này.
“Hừ!”
Thẩm Bội Ni vốn dĩ đang còn nằm bò trên bàn nhưng đã bị Lâm Phi lôi vào lòng. Lâm Phi không ngần ngại mà dùng tay vồ lấy bộ ngực đẫy đà đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK