Chương 280: Ý định giết người
“Tôi thừa nhận cậu rất mạnh, nhưng không cần biết cậu là ai, chỉ cần phạm đến lợi ích quốc gia thì bắt buộc phải chịu…” Trong màn đêm đen, gã đàn ông với bộ dằn di màu xanh quân đội còn chưa nói hết cậu thì một tiếng “bịch” đột nhiên phát ra.
Chân phải gã đàn ông kia quét qua với lực đạp vô cùng mạnh mẽ đạp mạnh về phía Lâm Phi.
Bịch!
“Chọn thời điểm không tồi, nhưng đáng tiếc, tốc độ quá chậm, lực lại quá yếu.” Gã đàn ông mặc bộ đồ dằn di khi chọn thời điểm và góc độ xuất chiêu đều vô cùng hợp lý, kể cả là tên lính đánh thuê Hổ Nam Á trứ danh khi đối diện với đòn đạp mạnh bạo của gã đàn ông mặc bộ đồ dằn di này e rằng cũng đã gã gục rồi.
Đáng tiếc, người mà hắn ta đối mặt là Lâm Phi – người được tôi luyện từ trong máu tươi mà thành.
Vả lại đã có ý định giết người nên trong đôi mắt của Lâm Phi đã ẩn hiện những vệt máu đỏ thẫm.
Gã đàn ông mặc bộ đồ dằn di vốn cho rằng nhân cơ hội Lâm Phi phân tâm ra đòn đạp này thì kể cả không làm trọng thương Lâm Phi cũng có thể khiến Lâm Phi lép vế.
Không ngờ đòn đạp vừa rồi của hắn không những không gây khó khăn cho Lâm Phi mà còn bị Lâm Phi tóm luôn cả phần bắp chân. Cho dù hắn có vùng vẫy thế nào thì bàn tay của Lâm Phi cũng chắc như cái kìm sắt, cứ thế giữ chặt lấy chân hắn.
Tay Lâm Phi giữ chặt khiến hắn cảm thấy cả nửa thân người bên trái như bị tê liệt.
Dù sao cũng đã từng trải qua sự rèn luyện trong quân đội, gã đàn ông với bộ đồ dằn di thấy chân không thể rút về được nên bay người từ vị trí cũ tung cú đạp về Lâm Phi.
Bịch!
Rắc!
Một đấm, chỉ một đấm.
Gã này bị Lâm Phi đá bay ra xa ba mét, ở phần chân phải phát ra âm thanh tiếng xương gẫy cái “rắc”.
“A…”
Giây phút đó, một trận bụi mù thổi bạt tới, gã ta phun ra cả miệng máu tươi.
Lâm Phi từ từ bước tới phía hắn, lạnh lùng lên tiếng: “Mặc dù tôi không biết tên công tử bột Phương Văn Hi kia đã nói với cậu những gì nhưng tôi cần phải nhắc nhở cậu, cậu đi nhầm đường rồi đấy.”
Pằng!
Đúng lúc Lâm Phi chuẩn bị tới gần chỗ gã đàn ông mặc dằn di, âm thanh tiếng súng nổ đột nhiên vang lên.
“Dừng tay, từ…” Sau phát súng này, Lâm Phi còn chưa kịp nói mấy lời cảm thán thì gã đàn ông mặc dằn di xanh vừa phun ra máu kia sau khi nhìn rõ mặt Lâm Phi, đồng tử hắn co lại, hắn hét lên trong vô thức.
Đáng tiếc, tiếng hét của hắn hơi muộn.
Pằng!
Tay súng đang ẩn náu trong bóng tôi không hề nghe thấy tiếng hét của hắn nên tiếp tục nổ súng.
Còn ba tên đứng nấp trong bóng tối, lúc này không màng tới việc ẩn náu nữa mà đồng loạt lao về phía Lâm Phi.
“Các cậu không nên xuất hiện ở đây.”
Sau tiếng lầm bầm vừa rồi, Lâm Phi phóng người như viên đạn xông về phía ba gã đàn ông mặc quân phục dằn di.
Pằng!
Ra đòn nhanh như chớp, thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma.
Gã đàn ông mặc dằn di vừa ói ra máu khi nãy hoàn toàn không nhìn ra Lâm Phi đã ra tay thế nào, đợi khi hắn định thần trở lại thì cả ba tên đồng đội xông về phía Lâm Phi đã nhận kết cục y như hắn, bay thẳng ra ngoài, vừa bay vừa ói ra máu.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tay súng ẩn náu trong bóng đêm rõ ràng tức tối vô cùng, hắn cũng không có ý định ẩn náu thêm nữa mà bắn liên thanh sống chết lao về phía Lâm Phi.
“Súng không tồi, nhưng người dùng súng lại quá tệ.”
Không biết từ bao giờ, Lâm Phi đã âm thần xuất hiện phía trước tay súng vừa chủ động lao ra này.
Dứt lời, ra đòn!
Tay súng này cũng mặc bộ đồ quân đội dằn di, mặt vẽ nguỵ trang, đến khẩu súng hắn ôm trong ngực cũng đã bị Lâm Phi đá bay ra xa hơn ba mét.
“Đại ca, mau dừng tay, em là Bụng Mỡ.” Thấy bốn đồng đội của mình chỉ trong mười mấy giây đã bị Lâm Phi xử gọn, gã đàn ông mặc dằn di nhẫn nhịn vết thương ở chân đi về phía Lâm Phi, không đợi Lâm Phi ra tay lần thứ hai, vội hét lên.
“Bây giờ xin ta có phải hơi muộn rồi không.”
“Tôi… đại ca, anh không nhận ra em thật sao. Là em, em là Bụng Mỡ.” Gã đàn ông bị Lâm Phi đạp bay ra ngoài đầu tiên vội vàng chùi vết vẽ ở mặt, sợ hãi nói với Lâm Phi với bộ dạng lo rằng Lâm Phi không nhận ra mình.
“Nếu như có thể thì tôi thật sự hy vọng chưa bao giờ quen cậu.”
Từ trong câu nói của Lâm Phi và trong con mắt sát khí đằng đằng của hắn, có thể nhận ra gã đàn ông mặc dằn di ói ra máu kia quen biết hắn.
Thực thế, khi nhìn rõ ràng khuôn mặt của tên kia, Lâm Phi mới cảm giác có chút quen thuộc. Nhưng khi hai người động thủ, thông qua việc ra đòn đạp của gã mặc đồ dằn di, Lâm Phi đại khái có thể đoán được thân phận của hắn.
Hắn chính là cấp dưới ngày trước của Lâm Phi, Đỗ Chính Đình, bí danh Bụng Mỡ – phân đội trưởng đại đội Chim Cắt thuộc bộ đội đặc công tinh nhuệ nhất của quân đội Hoa Đông.
Cũng chính vì nhận ra tên Đỗ Chính Đình này nên Lâm Phi mới không ra tay giết luôn cả năm người bọn chúng.
Nếu không thì kể cả bọn chúng có là thành viên của bộ đội đặc công tinh nhuệ nhất của quân đội Hoa Đông thì lúc này e rằng đã là cái xác lâu rồi.
Những năm tháng khi còn ở chiến trường đánh thuê ở nước ngoài, những kẻ địch mà Lâm Phi đối đầu cũng chẳng mấy ai yếu hơn tên Đỗ Chính Đình này, thậm chí còn mạnh hơn là đằng khác.
Không có ngoại lệ, tất cả đều phải xuống địa ngục.
Cả năm tên phía Đỗ Chính Đình còn sống không phải là do có khả năng ứng biến chống trả gì, mà là vì ở một mức độ nào đó mà nói, bọn họ cũng được coi là người của Lâm Phi.
Mấy năm trước, Lâm Phi từng là thành viên của đội đặc công Chim Cắt.
Nếu không phải vì vậy thì kẻ dám chủ động nổ súng tấn công hắn sao có thể còn con đường sống.
“Đại ca, thật đúng là anh rồi, em còn tưởng em nhận nhầm người, em nhớ anh muốn chết.” Thấy Lâm Phi thừa nhận, Đỗ Chính Đình mứng quýnh, chân không còn thấy đau, máu cũng không ói ra nữa, hắn vội vàng lăn lê tới gần Lâm Phi bắt đầu ôm lấy chân.
Tình thế chuyển biến nhanh quá, đến mức bị Lâm Phi đạp cho tới mức ói cả ra máu, bốn tên còn lại thấy vậy liền ngây người.
“Nói đi, tại sao các cậu lại ở đây.” Lâm Phi rút một điếu thuốc từ trong túi ra rồi ném qua cho Đỗ Chính Đình, sau đó châm cho mình rồi lạnh lùng hỏi.
Tình bằng hữu trước nay đều hết sức cao quý, chiến hữu lâu năm không gặp, hôm nay hội ngộ là một việc rất vui vẻ.
Có điều cách gặp nhau thế này lại khiến Lâm Phi không mấy vui vẻ.
Không phải vì Đỗ Chính Đình mạo phạm ra tay với hắn mà vì Đỗ Chính Đình không nên xuất hiện ở đây.
Đỗ Chính Đình xuất hiện ở đây khiến cho Lâm Phi có một cảm giác rằng hắn bị Phương Văn Hi giật dây sai khiến.
——————-