Chương 242: Đồng ý
“Bội Ni, chị cần phải biết, em đến chỗ chị không phải để uống rượu”. Nhìn chai rượu vang hơn trăm năm sang trọng này, dù là với tửu lượng kinh người như Lâm Phi cũng cảm thấy có chút rén.
Lâm Phi rất thích uống rượu, điều này là không thể phủ nhận. Hơn nữa, hắn còn thích uống rượu cùng người đẹp hơn, đặc biệt là với người đẹp như Thẩm Bội Ni đây.
Trên thực tế, với vẻ đẹp quyến rũ mê người trời sinh của Thẩm Bội Ni, hầu như chẳng có người đàn ông nào có thể từ chối uống rượu với cô ta.
Lâm Phi không hề phản đối việc uống rượu cùng Thẩm Bội Ni, tuy là cách thức uống rượu của cô ta có chút khác người.
Điều mà Lâm Phi lo lắng đó là, uống say rồi thì không làm được việc chính.
Vì vậy, cơ hội trời cho này, nếu như vì uống say mà bỏ lỡ cơ hội lăn lộn trên giường với người đẹp Thẩm Bội Ni này thì đúng là đáng bị trời phạt.
“Sao thế, cậu sợ rồi à?” Đôi mắt vừa thon dài vừa quyến rũ của Thẩm Bội Ni chuyển động linh hoạt, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi như có ý tứ không nói nên thành lời.
“Nếu như em nói là em sợ thì có thể không uống được không?” Sao có thể không sợ cho được? Nếu như Thẩm Bội Ni thật sự chỉ uống rượu cùng Lâm Phi như những người bình thường khác thì đừng nói đến rượu vang trăm năm, đến ngàn năm Lâm Phi cũng sẽ không hề nề hà gì.
Bởi vì nếu như vậy, Thẩm Bội Ni chắc chắn sẽ gục trước Lâm Phi, như vậy, Lâm Phi còn sợ sệt gì nữa.
Vấn đề ở chỗ, người đẹp Thẩm Bội Ni này nào có uống rượu đâu, phải là mớm rượu mới đúng!
Bình rượu trăm năm đó, trước tiên không nhắc đến chuyện Lâm Phi tửu lượng có tốt hay không, cho dù tửu lượng của hắn có chịu đựng được thì bụng của hắn cũng không thể giả vờ được.
“Không uống cũng được thôi”. Thế nhưng, Thẩm Bội Ni lại không hề có ý làm khó Lâm Phi.
“Nêu điều kiện đi”. Lâm Phi cũng không phải ngốc, vô duyên vô cớ Thẩm Bội Ni sẽ không đưa hắn đến hầm rượu để lãng phí thời gian. Rõ ràng, cô ta muốn nhân lý do Lâm Phi không thể uống được chai rượu trăm năm này mà nêu điều kiện với hắn.
“Rất đơn giản, em chỉ cần hứa với chị, khi nào em muốn uống rượu vang em sẽ đến với chị. Chỉ cần thế giới này còn sản xuất rượu vang thì em sẽ không quên chị. Em trai nhỏ, chỉ cần em đồng ý với chị hai…ưm…”
Thẩm Bội Ni còn chưa nói xong thì bờ môi mềm mại của cô ta đã bị miệng của Lâm Phi khóa lại.
Nụ hôn của Lâm Phi nồng cháy, cũng rất dịu dàng, cũng giống như tâm trạng của hắn vậy, xốn xang nhưng cũng rất dịu êm.
Lâm Phi đã nghĩ đến rất nhiều điều kiện mà Thẩm Bội Ni có thể đưa ra, ví dụ em chỉ được yêu một mình chị, em phải đối tốt với chị cả đời, thậm chí Lâm Phi còn nghĩ rằng, Thẩm Bội Ni sẽ yêu cầu được thay thế Mộ San San, trở thành vợ của hắn.
Tóm lại, những điều kiện mà Lâm Phi nghĩ đến rất nhiều, nhưng điều kiện của Thẩm Bội Ni rất nhỏ rất ít ỏi.
Một người phụ nữ đẹp mê người tựa hoa anh đào như cô ta, trước thời khắc trở thành người phụ nữ của Lâm Phi, cô ta không hề đòi hỏi điều gì quá quắt, cô ta chỉ muốn, những khi Lâm Phi nhàn rỗi có thể cho cô ta cơ hội được bồi rượu Lâm Phi.
Trong tương lai, tất cả những gì cô ta yêu cầu không hề nhiều, chỉ cần trong lòng của Lâm Phi có tên cô ta, vậy là đủ rồi.
Đó là tất cả những yêu cầu ít ỏi của Thẩm Bội Ni, một người đầy lý trí, chín chắn với những đường cong gợi cảm.
Cô ta mang trong mình nét quyến rũ trời ban, thế nhưng sau hôm nay, vẻ đẹp của cô ấy chỉ nở vì duy nhất Lâm Phi mà thôi.
Mười tám năm nay, cô ta vẫn luôn chờ đợi một người đàn ông có thể ngắt đóa hoa hiếu trên đầu cô ta, cho cô ta ấm áp, khiến cô ta biết dịu dàng, hiểu được nỗi lòng cô ta, soi sáng con đường của cô ta.
Hôm nay, cô ta đợi được rồi.
Vì vậy, cô ta không mong gì hết.
“Sau này e là chị phải mua nhiều rượu vang hơn rồi, vì em sẽ thường đến đó”. Một lúc lâu sau, sau khi môi rời môi, Lâm Phi cúi đầu nhìn chăm cú gương mặt xinh đẹp của Thẩm Bội Ni, đưa ra câu trả lời để Thẩm Bội Ni thuộc về hắn.
Thẩm Bội Ni cười rồi, ánh mắt của cô ta cười, bờ môi của cô ta cười, khắp cơ thể của cô ta đều đang cười. Vốn dĩ cô ta đã đẹp vô cùng, cười lên một cái, sắc xuân nở rộ.
“Em trai nhỏ, nếu em còn không bế chị vào phòng ngủ, chị sẽ không vui đâu”.
Người đẹp đã cho phép, tất nhiên Lâm Phi sẽ không chần chừ nữa.
Trời đêm thanh tịnh, trong phòng ngủ của Thẩm Bội Ni, cảnh xuân đong đầy.
……
Thứ bảy, với người bình thường mà nói, là một ngày không cần đi làm. Còn với Lâm Phi, nó không những là một ngày không được ngủ nướng, ngược lại còn là ngày hắn phải tháo chạy trốn chết.
Không phải vì chủ tịch Mộ chạy đến biệt thự của Thẩm Bội Ni để bắt gian tình.
Thực ra, cho dù Mộ San San có thật sự biết được Lâm Phi qua đêm ở biệt thự của Thẩm Bội Ni, với tính cách thanh cao như chủ tịch Mộ đây, cô ta chắc chắn cũng sẽ không như những người vợ khác, chủ động chạy đến biệt thự của Thẩm Bội Ni để bắt hắn.
Còn người có thể khiến Lâm Phi sáng sớm ngày ra chạy trốn khỏi biệt thự của Thẩm Bội Ni, ngoài chủ tịch Mộ ra cũng chỉ có bà cô giám đốc của Thẩm Bội Ni, Thẩm Phương Hoa mà thôi.
Sự thật là sáng sớm ngày ra Thẩm Phương Hoa đã tìm đến tận cửa rồi.
Vì để tránh ngượng ngùng, Lâm Phi không buồn giải thích nhiều với Thẩm Bội Ni, trực tiếp mặc quần áo mà chạy.
“Em trai nhỏ, chào mừng em lần sau đến”.
Lâm Phi chạy khỏi biệt thự của Thẩm Bội Ni vẫn nghe được giọng nói quyến rũ mê người của cô ta văng vẳng bên tai. Nếu như không nghĩ đến chuyện Thẩm Phương Hoa có thể đã vào đến phòng ngủ của Thẩm Bội Ni rồi thì Lâm Phi thật sự muốn quay lại chiến với Thẩm Bội Ni ba trăm hiệp nữa.
Người phụ nữ này thật là quá quyến rũ!
Bốn chữ nét đẹp trời sinh quá phù hợp để miêu tả về Thẩm Bội Ni.
Đêm qua, khi mới bị Lâm Phi ném lên giường, Thẩm Bội Ni vẫn còn hơi ngại ngùng, thế nhưng, nhờ Lâm Phi công kích và chỉ bảo, Thẩm Bội Ni đã dần nhập cuộc được.
Nếu như nửa đêm trước là Lâm Phi chiếm quyền chủ động, thì nửa đêm sau, Thẩm Bội Ni đã thành công chiếm được quyền chủ động từ Lâm Phi.
Người phụ nữ này, chỉ cần một tiếng kêu cũng có thể khiến Lâm Phi lửa chiến bừng bừng.
Nếu như không phải vì đến cuối cùng, cô ta không còn sức lực nào để hứng chịu sự công kích của Lâm Phi nữa mà ngủ thiếp đi thì Lâm Phi sợ là cũng đầu hàng rồi.
Đến tận bây giờ, dưới bụng của Lâm Phi vẫn còn chút tê tê.
Thẩm Bội Ni cũng không quá giỏi chịu đựng, khắp người cô ta cũng chỉ có cái miệng là có thể tự do hoạt động được. Ít nhất trong hai ngày, cô ta cũng không thể đi lại bình thường được.
Lâm Phi lắc đầu, tạm thời áp những cảnh tượng đêm qua xuống, rút điếu thuốc từ trong túi ra, định mượn thời gian hút thuốc để bình tĩnh lại. Thế nhưng hắn còn chưa kịp châm thuốc thì điện thoại đã vang lên rồi.
Điện thoại hiện lên số Trần Kỳ, Lâm Phi không nghĩ ngợi gì nhiều đã bắt máy: “Có gì thì mau sủa. Thế nhưng nói trước nhé, nếu như là cuộc hẹn một đêm thì thôi đi, tạm thời tôi không có tâm trạng”.
Nếu như là lúc bình thường, Lâm Phi cũng sẽ không ngại đến khách sạn nào đó lăn lộn với Trần Kỳ, thế nhưng Lâm Phi vừa vô cùng thỏa mãn ở chỗ Thẩm Bội Ni, tất nhiên sẽ không có tâm trạng này”.
Lâm Phi nói xong, đợi mãi vẫn không thấy giọng của Trần Kỳ trong điện thoại. Ngay khi Lâm Phi còn đang nghĩ có phải là Trần Kỳ định hẹn hắn thật, nhưng bị hắn nói như thế nên ngại không lên tiếng nữa.
Trong điện thoại của Lâm Phi vang lên một câu: “Anh rể, anh đỉnh thật!”
——————-