Vừa nói Lâm Phi vừa ngáp dài rồi lại nằm thườn xuống.
Mộ San San trào dâng cơn tức, Lâm Phi hoàn toàn đã đổi trắng thay đen toàn bộ sự việc. Người nói những câu đó vốn dĩ phải là cô ta mới đúng. Mộ San San bằng này rồi, từ trước tới nay chưa từng ngáp được chưa nào, đây rõ ràng là những lời lẽ nói xấu, nguỵ biện, chơi xấu.
Mộ San San tức chưa hả được giận, cô ta nhấc chân lên định đạp cho Lâm Phi vài đạp để hả cơn giận.
Nhưng ai ngờ Lâm Phi còn đang trong trạng thái ngủ chưa tỉnh giấc mà cảm giác và phản ứng lại nhanh đến vậy.
Đôi chân ngọc ngà của Mộ San San mới chỉ vừa giơ lên đã bị Lâm Phi phát hiện.
“A…”
Mộ San San giật mình hét lên, cô chỉ thấy Lâm Phi di chuyển người còn mình chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn kéo vào lòng.
“Chồng ngủ ngáy lại dùng băng dính dính miệng chồng. Vì chuyện này mà mới sáng sớm đã dựng chồng dậy. Tổng giám đốc Mộ, người vợ như em thì phải xử tội gì đây?”
Lâm Phi nửa nhắm mắt nửa mở mắt hỏi Mộ San San bằng giọng thẩm vấn chi tiết.
Vốn dĩ Mộ San San bị Lâm Phi đánh úp nên hơi phẫn nộ và muốn phản kháng nhưng sau khi bị hắn định tội thì Mộ San San cũng dịu lại một chút. Mộ San San chớp chớp mắt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Phi và còn mồm mép lanh lợi lên tiếng: “Ai, ai bảo anh ngáy to như thế. Tôi, tôi cũng là bị ép.”
“Em đạp anh cũng là do anh ép à, sao anh lại không biết mình có khả năng cưỡng ép mạnh đến thế nhỉ?”
“Dù sao, dù sao cũng là do anh không đúng, anh, anh đừng có mơ vì chuyện này mà lợi dụng được tôi, tôi, tôi sẽ không để cho anh đắc ý đâu.”
Bị Lâm Phi thẩm vấn vòng vo mãi, Mộ San San nhất thời nghĩ không ra làm sao để phản bác lại hắn. Nhưng dù sao cô ta cũng đã quá quen với kiểu hành sự của Lâm Phi nên liền giơ tay che trước ngực, bày ra bộ dạng một cô gái cương trực kiên quyết không chịu phục tùng.
Lâm Phi cười thầm, Mộ San San khi ở nhà so với khi là một tổng giám đốc ở công ty thật chân thật và tự nhiên hơn nhiều.
“Được rồi, đừng lúc nào cũng phòng bị với anh, anh là chồng em không phải kẻ địch của em. Niệm tình đây là lần đầu em phạm lỗi nên anh bỏ qua cho em, nếu còn có lần sau thì gia có gia pháp.”
Nói xong, Lâm Phi bèn thả Mộ San San ra rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Mộ San San vốn cho rằng sẽ lại bị Lâm Phi lợi dụng, đâu có thể nghĩ được Lâm Phi lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy nên cô ta không tin nổi, còn huơ huơ tay trước mặt hắn, thấy Lâm Phi không phản ứng gì, Mộ San San mới thở phào.
Đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì đột nhiên nhớ ra mình đạp Lâm Phi tỉnh dậy không chỉ vì chuyện chiếc băng dính mà là có việc quan trọng.
Vậy là Mộ San San bèn đưa ngón tay thon dài của mình ra chọc chọc Lâm Phi: “Lâm Phi đừng ngủ nữa, anh hứa với tôi sáng sớm cùng dậy chạy bộ, mau tỉnh dậy.”
“Hôm nay không được, hôm khác đi.”
Lâm Phi thẳng thừng từ chối Mộ San San, hắn còn chưa ngủ đủ, chạy cái gì mà chạy chứ.
“Không được, ban đầu khi anh đồng ý là đồng ý từ nay về sau ngày nào cũng chạy cùng tôi. Bữa đực bữa cái thì còn tính gì nữa.”
Lâm Phi không nói gì, chỉ quay lưng lại phía Mộ San San.
Mộ San San nghiến răng, cảm thấy không vui vẻ gì, cô hận không thể cho Lâm Phi một đạp bay ra khỏi phòng ngủ của mình.
Bảo Lâm Phi chạy bộ cùng mình vốn dĩ là kế hoạch đầu tiên Mộ San San vạch ra để cải tạo Lâm Phi, mới có kế hoạch đầu tiên mà Lâm Phi đã không phối hợp đã khiến Mộ San San – một người trước nay luôn coi trọng hiệu quả cảm thấy thật sự bất mãn.
“Tôi cho anh mười phút, tự thu xếp rồi xuống tầng đợi tôi. Nếu sau mười phút tôi không thấy anh ở dưới tầng thì cả năm nay anh xác định ngủ phòng khách đi.”
Mộ San San mặt mày lạnh lùng, lên giọng cảnh cáo Lâm Phi rồi quay người bước ra khỏi phòng ngủ đi đánh răng rửa mặt.
Giọng nói lạnh lùng của Mộ San San khiến cho nhiệt độ của cả căn phòng ngủ như giảm đi vài độ. Cô ta có khả năng này, “tổng giám đốc lạnh như núi băng” những từ này dành cho cô ta thực sự không phải là nói chơi.
Lâm Phi cũng bất chợt thấy rùng mình, Mộ San San thuộc kiểu người nói được làm được, để không phải ngủ một năm trong phòng khách, Lâm Phi cũng chỉ có thể cố gắng gượng dậy.
………
“Vợ ơi, chúng ta đi đâu đây, đây đâu phải đường đến công ty?”
Lâm Phi chạy xong, ăn sáng xong liền bị Mộ San San dùng ánh mắt lạnh lùng rồi quát mắng bắt lên chiếc xe BMV.
Tổng giám đốc Mộ cũng không biết nghĩ gì, không bảo Lâm Phi lái xe mà tự mình ngồi vào ghế lái.
Mộ San San lại không hề có ý muốn trả lời câu hỏi của Lâm Phi, cứ thế nắm lấy vô lăng, khuôn mặt tuyệt đẹp như hoạ nhưng lại lạnh lùng như huyền băng vạn năm tuổi.
Thấy Mộ San San có vẻ gì đó không đúng lắm, Lâm Phi không kiềm chế được mà thở dài.
Mỗi lần lên xe, dù Mộ San San vẫn luôn lạnh lùng nhưng trông còn ổn hơn bây giờ nhiều. Sau khi lên xe, mấy phút sau mà đã thay đổi khí chất rồi.
Đúng là lòng dạ đàn bà khó đoán, có nghĩ thế nào cũng không thông.
Thấy Mộ San San với bộ dạng không quan tâm đến mình, Lâm Phi cũng không còn hứng, hắn nhắm mắt rồi đánh một giấc nữa.
……..
Tại hầm để xe toà nhà Vọng Nguyệt, sau khi chiếc BMV 7 Series dừng lại, Mộ San San không có ý định đánh thức Lâm Phi dây mà tự mình mở cửa xuống xe.
“Vợ San San à, không lẽ em định nhốt anh trong xe. Nói thế nào thì tối qua chúng ta cũng chung phòng, có chuyện gì không thể từ từ nói à?”
Đúng lúc Mộ San San cầm khoá xe chuẩn bị khoá thì Lâm Phi vội vàng chạy vội ra khỏi xe, mặt mày hớt hải.
“Chung phòng? Không đến mức đâu!”
Mộ San San vẫn nhìn Lâm Phi với ánh mắt đầy lạnh lùng băng giá, tuy nhiên cuối cùng cũng đã chịu lên tiếng trả lời hắn rồi.
Lâm Phi vội vàng tiếp lời: “Sao mà không đến mức chứ, tối qua anh còn ngủ cùng em ở…”
“Phiền anh lần tới làm chuyện xấu xong thì tiện thể đổ thêm xăng.”
Mộ San San ngắt lời Lâm Phi rồi sải bước trên đôi chân thon dài rời khỏi bãi đỗ xe, chỉ để lại mình Lâm Phi đứng đó một mình rối bời.
……..
Lâm Phi đem theo tâm trạng nặng nề rời khỏi bãi đỗ xe đi vào khu vực văn phòng làm việc của phòng hành chính tổng hợp.
Theo như thói quen trước đây thì Lâm Phi sẽ trêu ghẹo các cô gái ở đây trước và tiếp đó là tuyên bố mình đã đến.
Có điều hôm nay hắn lại đến nơi làm việc trong trạng thái im lặng khác thường.
Cứ nghĩ đến câu nói cuối cùng của Mộ San San ở bãi đỗ xe mà Lâm Phi chỉ muốn cho mình một phát tát.
Lâm Phi vốn cho rằng Mộ San San ngủ say rồi, hắn rời khỏi biệt thự tìm Huyết Mai sẽ thần không biết quỷ không hay nhưng ai ngờ bí mật bị bại lộ.
Biệt thự Lệ Thuỷ cách biệt thự Hoa Hồng khá xa, Lâm Phi lái xiếc BMV của Mộ San San đi mà quên đổ xăng.
Bị Mộ San San phát hiện đêm hôm trốn cô ta đi hẹn với người con gái khác, kể cả da mặt Lâm Phi có dày thì cũng cảm thấy hổ thẹn, đương nhiên Lâm Phi cũng tự nhủ nếu lần tới làm chuyện này thì nhất định nhớ đổ xăng.
Nếu bị Mộ San San biết được Lâm Phi nghĩ thế này thì cô ta chắc chắn sẽ phi từ văn phòng tổng giám đốc xông ngay tới chỗ hắn, dùng hết mọi cách để khắc lên tâm hồn và thể xác hắn dấu vết khó mà xoá nhoà.
Tổng giám đốc Mộ San San chỉ nói một câu duy nhất như vậy rõ ràng là muốn nhắc nhở hắn lần sau đừng làm những việc như vậy nữa. Cô ta không nói thẳng ra là vì muốn giữ lại cho Lâm Phi chút lòng tự trọng.
Nắm trong tay cả một tập đoàn lớn, Mộ San San sao có thể không hiểu đạo lí cương nhu có chừng, biết điểm dừng chứ.
Vấn đề là Lâm Phi không hiểu, hắn đâu hiểu được Mộ San San sớm đã cho hắn vào kế hoạch kinh doanh đặc thù để thay đổi khắc phục.
Khi mới dọn vào biệt thự Lệ Thuỷ, hắn cho rằng câu nói này của Mộ San San là đang nhắc nhở hắn sau này cần chú ý, làm việc xấu xong thì nhớ dọn tàn tích, tránh tai mắt của cha cô ta để ý.
Hắn hiểu nhầm như vậy cũng không thể trách mình hắn. Chủ yếu là do Mộ San San thể hiện quá lạnh nhạt trong phương diện tình cảm vợ chồng. Lâm Phi cho rằng Mộ San San không hề quan tâm tới cuộc sống riêng tư của hắn.
Vì nghĩ vậy nên Lâm Phi rất nhanh chóng điều tiết lại cảm xúc, bước vào phòng Lăng Vi Vi.
Khi tới cửa phòng, Lâm Phi còn gõ cửa rất lịch sự.