Chương 297: Trai bao
“Chị Ninh, anh Lâm đi một mình chắc không xảy ra chuyện gì chứ?” Trong nhà để xe khuôn viên trường đại học thành phố Trung Hải, Mạnh Tuyết Nhi bị Ninh Kỳ kéo tới bên chiếc BMW Series 7 của Mộ San San thấy Lâm Phi mãi chưa quay về lo lắng ra mặt.
“Tuyết Nhi, em yên tâm đi, nếu như anh ta dám để chúng ta đi trước, chắc chắc có thể đối phó với những người đó. Chị đoán, anh ta về muộn như vậy chắc là đang trút giận cho em.” Không thể phủ nhận rằng, cô gái tên Ninh Kỳ này mới quen biết Lâm Phi không lâu, cũng không gặp Lâm Phi được mấy lần, hơi tý lại hạ bệ Lâm Phi nhưng cách phân tích này của Ninh Kỳ thực sự có lý.
Đương nhiên Ninh Kỳ còn chưa nhìn thấy Lâm Phi đánh lộn nhưng chỉ riêng việc hắn nửa đêm trèo vào phòng ngủ của cô khiến cô có một đêm kinh hồn bạt vía đã đủ để Ninh Kỳ đoán ra Lâm Phi không phải dạng vừa.
Nghĩ vậy, Ninh Kỳ mới kiên quyết ngăn cản Mạnh Tuyết Nhi và hai người bạn của cô bé báo cảnh sát.
“Anh, anh Lâm, anh không bị thương chứ?” Ninh Kỳ vừa dứt lời, Lâm Phi ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt Mạnh Tuyết Nhi. Cô bé vui mừng chạy tới đón Lâm Phi.
“Cô bé ngốc nghĩ gì đó, anh Lâm của em khỏe chán.” Chiến trường lính đánh thuê đầy mưa bom bão đạn Lâm Phi còn có thể sống sót trở về, mấy tên bảo vệ trong trường đại học sao có thể làm phó phòng Lâm bị thương chứ.
“Tuyết Nhi, chị nói với em bao nhiêu lần rồi, nam nữ khác biệt, sao em có thể ôm đàn ông tùy tiện như vậy chứ.” Thấy Lâm Phi mỉm cười chủ động đón Mạnh Tuyết Nhi vào lòng, Ninh Kỳ vừa bị Lâm Phi lạnh lùng ngó lơ liền vội vàng kéo Mạnh Tuyết Nhi ra khỏi lòng Lâm Phi, dạy dỗ cô bé.
“Nhưng anh Lâm đối với em rất tốt.” Mạnh Tuyết Nhi bị Ninh Kỳ kéo ra khỏi lòng Lâm Phi mà hoàn toàn không biết, Ninh Kỳ rất ghét Lâm Phi. Cô bé nhỏ nhẹ nói, hai má đỏ ửng.
“Tuyết Nhi, em còn nhỏ, không có kinh nghiệm về đàn ông. Đối phó với đàn ông, em phải nghe chị. Đàn ông đều như vậy, biết mặt không biết lòng. Có một số người nhìn bề ngoài đối với em rất tốt nhưng thực ra bụng dạ xấu xa. Loại người này, em nhất định phải tránh xa một chút kẻo sau này bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền đấy.”
Mặc dù đang nói chuyện với Mạnh Tuyết Nhi nhưng Ninh Kỳ cũng không quên đưa mắt liếc nhìn Lâm Phi vài cái. Đàn ông xấu xa một bụng mà cô nói rõ ràng là Lâm Phi.
Mẹ kiếp! Cô gái này đúng là vô cùng đáng ghét!
Sắc mặt của Lâm Phi rất khó coi, không phải khó coi một cách bình thường!
Lâm Phi thực sự có hơi hối hận vì đã dẫn Ninh Kỳ cùng đi tìm Mạnh Tuyết Nhi.
Mặc dù Ninh Kỳ này đã giúp Mạnh Tuyết Nhi tát Châu Hải My hai cái nhưng khả năng nhạo báng Lâm Phi của cô ta không phải dạng vừa!
Ban đầu nói Lâm Phi là kẻ ăn bám đàn bà, được cô vợ giàu có bao nuôi, sau đó lại trách Lâm Phi để đám người Châu Hải My chạy mất, hại cô ta không thể trút giận cho Mạnh Tuyết Nhi.
Bây giờ hay rồi, lôi cả Mạnh Tuyết Nhi ra để công kích hắn.
Mặc dù phó phòng Lâm thực sự muốn ôm Mạnh Tuyết Nhi nhưng tuyệt đối không có chút tư tình nam nữ gì. Phó phòng Lâm hắn thương yêu Mạnh Tuyết Nhi từ trong đáy lòng đó!
Hơn nữa không nhìn thấy Mạnh Tuyết Nhi chủ động ôm Lâm Phi sao? Nếu như hắn không tỏ ra chủ động một chút, không phải sẽ làm tổn thương trái tim con gái người ta sao!
Một cái ôm đơn giản như vậy qua mắt Ninh Kỳ lại trở thành ý đồ xấu xa rồi!
“Tuyết Nhi, qua đây, chuyện hôm nay, em có biết em sai ở đâu không?!” Không muốn Mạnh Tuyết Nhi bị Ninh Kỳ dụ dỗ nên Lâm Phi kéo cô bé về chỗ mình, khoác vai cô bé nói bằng giọng nghiêm túc.
“Dạ?” Đột nhiên bị kéo ra hỏi câu hỏi tư duy như vậy, Mạnh Tuyết Nhi hơi mơ hồ, cô bé lắc đầu, gương mặt trái xoan hiện rõ nỗi khổ sở: “Em, em không biết.”
“Em sai ở chỗ quá lương thiện, không biết từ chối người khác. Nếu như ban đầu em kiên quyết từ chối Nguyễn Thanh Dương đó, vậy thì mọi chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra. Vì vậy, hôm nay anh phải cảnh cáo em, sau này nếu gặp phải người em không thích, chuyện em không muốn, em nhất định phải biết nói không. Ví dụ như em không thích người nào ngoài anh ở thuê phòng cùng em, nhất định em phải nhớ nói cô ta…cút ra ngoài!”
“Tên họ Lâm kia, anh ức hiếp người quá đáng!” Lâm Phi vừa nói hết lời, Ninh Kỳ đã không nhịn được nổi cơn thịnh nộ.
Ninh Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, sao cô không nhận ra Lâm Phi đang nhắc Mạnh Tuyết Nhi đuổi mình ra ngoài. Tuy Ninh Kỳ hiểu rõ với tính cách của Mạnh Tuyết Nhi, cô bé chắc chắn sẽ không làm như vậy, nhưng ba chữ “cút ra ngoài” của Lâm Phi đã vượt qua sức chịu đựng của cô.
“Nếu như cô còn muốn lấy lại túi tiền của mình, tôi khuyên cô tốt nhất nên giữ bình tĩnh.” Rõ ràng, cho dù nội tâm có phẫn nộ tới mức nào, Ninh Kỳ cũng không thể ra tay với Lâm Phi. Nếu không ngoài dự đoán, khi vừa nhào tới tấn công Lâm Phi, Ninh Kỳ sẽ bị hắn khóa người lên cửa chiếc BMW, tiền trong ví cũng bị hắn lấy mất.
“Tôi…”
“Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tâm trạng Tuyết Nhi không được vui. Bây giờ tôi đưa em ấy đi giải khuây, nếu như cô không muốn đi bộ về nhà, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.” Lâm Phi nói nhỏ vào tai Ninh Kỳ một câu rồi mới thả cô ra. Hắn vẫy vẫy ví tiền của Ninh Kỳ, nói với Mạnh Tuyết Nhi và hai người bạn cùng phòng của cô bé: “Tuyết Nhi này, cả hai bạn nữ xinh đẹp này nữa, lên xe đi. Đi thôi! Chị Ninh mời mấy đứa mời đi chơi.”
Nói rồi, Lâm Phi liền mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Cùng lúc đó, Mạnh Tuyết Nhi cũng bị hai người bạn của cô kéo vào trong xe.
Sau khi tỉnh táo lại, Ninh Kỳ cũng không ngốc để mặc cho Lâm Phi đưa ba cô bé đi chơi mà bỏ mặc chủ quỹ cô ở lại.
Khi Lâm Phi vừa khởi động xe, Ninh Kỳ đã nhanh nhẹn mở cửa chui vào.
“Đưa Tuyết Nhi đi chơi cũng được, tôi không phản đối nhưng dựa vào đâu bắt tôi chi tiền?!” Ninh Kỳ ngồi ở ghế phụ, nhân lúc Mạnh Tuyết Nhi đang nói chuyện với hai người bạn mới ghé sát Lâm Phi trách móc hắn.
“Không phải cô nói tôi là trai bao sao, trai bao đương nhiên phải tiêu tiền của phụ nữ rồi.” Nói xong, Lâm Phi phóng chiếc BMW ra khỏi đại học Trung Hải nhanh như tên bắn…
——————-