Tên tóc vàng bị Lâm Phi giữ chặt tay không giằng ra được, lập tức nổi nóng, gằn giọng uy hiếp Lâm Phi.
“Trước khi cậu hại người khác có nghĩ đến hậu quả không?”
Lâm Phi chẳng thèm để ý đến lời uy hiếp của tên lưu manh tóc vàng này, vận chút lực lên bàn tay đang giữ tay của hắn, ly rượu trong tay tên tóc vàng rơi ngay xuống đất. Rượu đổ loang lổ xuống dưới sàn, bắn lên rất nhiều bọt khí màu trắng.
Mặt Lâm Phi bỗng chốc đanh lại. Vốn dĩ khi hắn thấy tên tóc vàng bỏ một ít bột màu trắng vào trong ly rượu hắn đã có chút nghi ngờ, bây giờ hắn đã có thể khẳng định, thứ bột trắng mà tên tóc vàng cho vào rượu chính là ma túy!
Chính là thứ ma túy khiến người ta nhiễm vào rồi thì không thể dứt ra được, hủy hoại tương lai của họ.
Đây không phải là lần đầu Lâm Phi nhìn thấy ma túy. Lúc ở Châu Âu Lâm Phi đã từng được Chính phủ một nước thuê để tiêu diệt bọn trùm sỏ chuyên bí mật cung cấp ma túy số lượng lớn cho các thế lực xã hội đen ở nước khác.
Trong hang ổ của bọn trùm ma túy, Lâm Phi đích thân ra lệnh tiêu hủy toàn bộ số ma túy ở đó. Hành động này đã nhận được sự tuyên dương nhiệt liệt từ Chính phủ nước bản địa. Nguyên thủ quốc gia đó thậm chí còn bí mật phong tặng cho Lâm Phi quân hàm Hiệp sỹ.
Châu Âu không giống với Trung Quốc. Ở Châu Âu, nếu bạn muốn chính thức được giới thượng lưu công nhận không phải là có tiền hay vào được Chính phủ là được, cách tốt nhất chính là giành được một quân hàm hoàng gia.
Tuy rằng Lâm Phi chỉ giành được quân hàm Hiệp sỹ, nhưng đây chính là biểu tượng thân phận rõ ràng nhất. Dựa vào quân hàm Hiệp sỹ này, Lâm Phi hoàn toàn có thể tự do ra vào các bữa tiệc do chính Nguyên thủ quốc gia nước đó tổ chức.
Tuy bây giờ đã là xã hội hiện đại, nhưng có rất nhiều quốc gia ở Châu Âu vẫn còn hình thức sắc phong quân hàm hoàng gia này. Một vài ông lớn ở Châu Âu có thể chịu bỏ ra hàng trăm triệu, thậm chí là hàng tỷ đô la để có được một quân hàm Kỵ sỹ bình thường nhất.
Từ đó có thể thấy, việc Lâm Phi tiêu diệt bọn đầu cơ ma túy đó có cống hiến rất lớn với quốc gia Châu Âu đó. Mặt khác cũng có thể thấy được tính nguy hại của ma túy đối với người dân một quốc gia.
Đương nhiên Lâm Phi không phải là thánh, hắn không thể cả ngày chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để tra ra ma túy ở mỗi một nơi được. Đây là nhiệm vụ mà cảnh sát địa phương và cảnh sát tội phạm quốc tế phải làm.
Thế mà tên tóc vàng này lại có thể cầm ly rượu có chứa ma túy để đưa cho Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều uống. Nếu lòng dạ đã độc ác như vậy thì sao Lâm Phi có thể tha cho hắn được.
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì thứ bột trắng trong này có lẽ là loại thuốc cấm khiến người ta trở nên nghiện ngập đúng không?”
Lâm Phi nói câu này ra tên tóc vàng lập tức biến sắc. Hắn quay đầu lại nói với mấy tên đi cùng phía sau: “Mau lên cho tao, diệt tên nhãi con này đi!”
Nghe thấy tiếng hô của hắn, mấy tên vốn đang chực xông lên đó vòng qua tên tóc vàng, tiến về phía Lâm Phi.
Phản ứng của tên tóc vàng không nằm ngoài suy tính của Lâm Phi. Bây giờ Lâm Phi cũng chẳng còn nể nang gì nữa.
Hôm nay nếu không có Lâm Phi ở đây, nếu bị tên tóc vàng đó ép, Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều rất có thể sẽ trở thành những con nghiện. Khi hai người đã bị nghiện, số phận họ sẽ bị tên tóc vàng này khống chế, khả năng cao là sẽ trở thành đồ chơi của hắn, thậm chí còn có thể bị ép đi tiếp khách.
Nghĩ đến việc này, Lâm Phi dùng chân đạp một cước khiến tên tóc vàng văng ra.
Sắc mặt Lâm Phi lạnh băng, trong mắt chứa đầy sát khí, ngay lập tức hắn như biến thành người khác, ra tay nhanh cực nhanh, đánh sau nhưng lại chiếm được ưu thế. Chỉ trong chốc lát, Lâm Phi đã khiến mấy đồng bọn của tên tóc vàng phải nằm bẹp dưới đất.
Đến khi Lâm Phi đứng vững lại, dưới đất đã có thêm mấy tên ôm tay ôm chân không ngừng kêu la oai oái.
Hứa Doanh Doanh không hổ là tiểu ma nữ, dưới tình cảnh như thế này đã không sợ thì thôi đi, lại còn xông lên đạp chúng thêm mấy cước: “Ai bảo mấy người ép tôi uống rượu, ai bảo mấy người ép tôi uống”.
Nha đầu này đi giày cao gót, lúc đạp còn cố ý dùng gót giày mà dụi. Mấy cước này khiến người của tên tóc vàng ở dưới đất càng kêu thảm thiết hơn.
Về mặt này Từ Kiều còn thua Hứa Doanh Doanh một nước, thế nhưng cô gái này cũng không hề tỏ ra sợ hãi, tố chất tâm lý đã vượt xa những cô gái cùng tuổi khác.
Vu Hạo Minh ở bên cạnh cố gắng mãi mới bò được dậy thì cứ như gặp phải quỷ. Từ lúc hắn bò dậy chưa đến hai ba giây, mấy tên bên cạnh tên tóc vàng lúc đầu còn đang khí thế rầm rộ, bây giờ đều đã ngã xuống đất kêu oai oái. Nếu không nhờ vết thương trên người khiến mình tỉnh táo thì Vu Hạo Minh còn tưởng mình đang nằm mơ hay đang đóng phim điện ảnh.
Khi Vu Hạo Minh nhìn về phía Lâm Phi, trong ánh mắt cậu ta hiện lên một sự tôn kính khó tả.
“Chú, chú đỉnh quá!”
Sau khi Hứa Doanh Doanh đạp xong, hớn hở chạy đến bên Lâm Phi. Nếu không vì Lâm Phi dùng mắt ngăn lại thì nha đầu này chắc chắn sẽ nhảy đến cạnh Lâm Phi hôn một cái.
Hừ !
Tên tóc vàng bị Lâm Phi đạp ngã ở dưới đất bỗng rút một con dao găm từ eo ra, nhân lúc Hứa Doanh Doanh đang ríu rít bên Lâm Phi, cầm dao xông thẳng về hướng của hắn.
“Chú, cẩn thận!”
Ở vị trí của Từ Kiều có thể thấy được động tác bò dậy của tên tóc vàng, thấy hắn cầm dao găm đâm về phía Lâm Phi, cô nhóc bất giác hô toáng lên.
“A——–”
Khi âm thanh của Từ Kiều vừa dứt cũng là lúc tên tóc vàng này vừa rút dao ra, hắn gào lên một tiếng như thể đang đi chọc tiết lợn vậy.
Lúc hắn đâm con dao găm tới, tay Lâm Phi tựa như chiếc kìm sắt, chặn đứng tay của hắn lại.
Lâm Phi hơi vận lực một chút, tay của tên tóc vàng bị bẻ gãy ngay lập tức. Cảm giác đau khủng khiếp lan khắp toàn thân, hắn không chịu nổi mà kêu lên một tiếng thảm thương.
Tên tóc vàng nén đau định mở mồm uy hiếp Lâm Phi mấy câu, nhưng lại bắt gặp ánh mắt sâu hoắm của Lâm Phi.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Lâm Phi, tên tóc vàng cảm giác như thể mình bị hai lưỡi dao sắc nhọn ghim chặt khiến hắn toàn thân đầm đìa mồ hôi, giống như đang bị rơi xuống địa ngục không đáy.
Lời đã đến miệng lại gặp được ánh nhìn như muốn giết người của Lâm Phi, dù có hống hách đến mấy cũng phải nuốt ngược vào.
Lúc này Lâm Phi như thể được bao phủ bởi uy thế của một ông vua. Khí thế toát ta từ người hắn khiến tên tóc vàng kinh hãi không nói nên lời, khiến Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều ngập tràn ngưỡng mộ, khiến Vu Hạo Minh ngước nhìn mãi không thôi.
Chỉ tiếc là cảnh này chưa kéo dài được lâu đã bị một giọng nạt nộ bất ngờ cắt đứt.
“Cảnh sát đến lục soát ma túy! Tất cả mau ngồi xuống!”
Chủ nhân của giọng nói này dĩ nhiên là đã mang theo thứ đồ khuếch đại âm thanh, nếu không thì không thể át nổi tiếng nhạc rock ồn ào của quán bar được.
Lâm Phi hơi sững lại, không phải hắn lo bị cảnh sát tóm vì tội danh đánh nhau, ngược lại, Lâm Phi còn đang chưa biết xử lý tên tóc vàng thế nào đây.
Nếu như ở nước ngoài, Lâm Phi chắc chắn sẽ ra tay giết người, nhưng dù sao thì đây là trong nước, lại còn là ở nơi đông người, giết chúng rồi chỉ tổ rước thêm phiền phức không cần thiết. Nếu đã vậy rồi thì giao chúng cho cảnh sát là quá thích hợp.
Chỉ là, Lâm Phi cảm thấy tiếng hô này hơi quen quen, hình như là đã nghe thấy ở đâu đó rồi, bất giác hắn nâng cao cảnh giác.
Sau một hồi hỗn loạn, quán bar dần trở nên yên tĩnh, dĩ nhiên là do cảnh sát đã khống chế được tình hình.
Như vậy, đám người ở chỗ Lâm Phi bỗng trở nên nổi bật giữa đám đông. Lâm Phi lo người của tên tóc vàng sẽ nhân cơ hội này mà chạy nên không ngồi xuống. Tiếng kêu của đồng bọn tên tóc vàng lúc trước vốn là bị tiếng nhạc rock lấn át, không thể phát hiện ra.
Bây giờ cả quán bar hoàn toàn yên tĩnh, tiếng kêu của chúng trở nên rất rõ ràng.
Cảnh sát nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường ở đây, mau chóng áp sát lại. Dưới ánh đèn neon của quán bar, Lâm Phi lờ mờ nhìn ra người đi đầu tới là một nữ cảnh sát có thân hình bốc lửa.
Đợi khi vị nữ cảnh sát này đến gần, Lâm Phi trợn tròn mắt, trong lòng không khỏi than vãn một câu: “Mợ nó, đừng có trùng hợp thế chứ, ông trời đang chơi tôi đấy à?”
Vị nữ cảnh sát đi đến cạnh Lâm Phi này không phải là ai khác, chính là hoa khôi cảnh sát lúc trước bị Lâm Phi làm lộ nửa thân trước trong quán ông mỳ của ông Vương – Trần Kỳ!
Thân thể mảnh khảnh duyên dáng, làn da không phải dạng quá trắng, là kiểu màu lúa mạch non nhìn rất khỏe khắn, tinh khiết giống như ngà voi nhưng lại rất lộng lẫy.
Bộ đồng phục cảnh sát màu đen phẳng phiu làm nổi bật cơ thể bốc lửa của cô một cách hoàn hảo, trước nảy nở, sau đẫy đà, hai chân thon dài. Mặc bộ cảnh phục này, Trần Kỳ càng trở nên hiên ngang, mạnh mẽ.
“Là cậu!”
Người kinh ngạc không chỉ có Lâm Phi, vị cảnh sát xinh đẹp Trần Kỳ này cũng trợn tròn cả mắt.
Thế nhưng, qua thời gian ngạc nhiên ban đầu, gương mặt kiều diễm của Trần Kỳ lại lạnh băng. Cô ta nghiến chặt răng, hai tay lập tức nắm lại, nhớ lại “ký ức khó quên” mà Lâm Phi từng gây ra cho cô ta.
“Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa lại xông vào”, đây là câu nói bật ra trong lòng Trần Kỳ sau khi nhìn thấy Lâm Phi.
Trần Kỳ từng điều tra ra được một ít tin tức về Lâm Phi qua camera bệnh viện số một ở Thượng Hải mà ông Vương từng ở. Cô ta định sẽ đi tìm Lâm Phi tính sổ nhưng lại nhận được tin báo quán bar “Dạ Sắc Vũ Động” này có người hút ma túy. Là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, mấy ngày nay Trần Kỳ luôn bận rộn xử lý chuyện này.
Cô ta mãi không có thời gian đi tìm Lâm Phi, bây giờ thì hay rồi, đi làm nhiệm vụ lại gặp được Lâm Phi. Nếu như không vì có nhiều người xung quanh đang nhìn, Trần Kỳ thực sự rất muốn cười thật to cho thỏa niềm vui của mình.
“Thưa cảnh sát, tôi muốn báo cáo, trên người mấy tên này có ma túy”.
Lúc nhìn thấy Trần Kỳ, trong thâm tâm Lâm Phi thầm kêu điềm xấu. Phản ứng và ánh mắt của Trần Kỳ hiện lên vẻ mừng rỡ như nhắc nhở Lâm Phi rằng người con gái này vẫn chưa quên hắn.
Đã không còn đường chạy rồi, bao nhiêu người đang nhìn như thế, Lâm Phi bèn mau chóng nghĩ cách, lôi mấy tên này lên chịu trận.
Suy nghĩ của Lâm Phi rất đơn giản. Lúc nãy Trần Kỳ hét lên yêu cầu lục soát ma túy, mấy tên này lại có dính dáng đến ma túy, Trần Kỳ sẽ phải chấp hành nhiệm vụ trước. Như vậy có thể chuyển sự chú ý của Trần Kỳ lên người mấy tên này.
Cách nghĩ của Lâm Phi rất hay, Trần Kỳ quả thực đã ra lệnh cho cảnh sát hình sự móc ma túy trên người mấy tên này ra. Thế nhưng, lúc này, cô ta không hề bỏ qua Lâm Phi.
“Anh có liên quan đến việc hút ma túy và gây gổ đánh nhau, đi với tôi về đồn!”
Trần Kỳ lấy còng tay ra, không cho Lâm Phi cơ hội tranh luận nào đã còng Lâm Phi lại.
“Chúng cháu không hút ma túy, là mấy tên này chủ động tìm bọn cháu gây sự trước. Chú đây là bị ép phải đánh trả”.
Hứa Doanh Doanh thấy Lâm Phi bị còng lại lập tức xông lên tranh cãi với Trần Kỳ, bào chữa cho Lâm Phi.
Lâm Phi thấy bình thường yêu thương nha đầu này cũng không tốn công vô ích, lúc quan trọng vẫn có tí tác dụng.
“Muốn nói gì thì về đồn rồi nói”.
Không cần Hứa Doanh Doanh phải nói, nhìn vào tình hình ở đây Trần Kỳ cũng có thể đoán được đại khái sự việc. Chỉ là, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội này, Trần Kỳ sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Lâm Phi được.
Theo mệnh lệnh của Trần Kỳ, Lâm Phi và Hứa Doanh Doanh bị dẫn khỏi quán bar, đưa lên xe cảnh sát.