“Ồ, nói vậy là lần này chủ tịch Hàn tới đây là để cảm ơn tôi rồi.”
Kìm nén cơn tức với Lâm Phi, Mộ San San làm gì còn tâm trạng mà nói những lời tử tế.
Đừng tưởng Mộ San San bị Lâm Phi chọc cho tức lên mà không phản ứng lại, điều đó không có nghĩa là cô ta không biết nói chuyện. Thực ra, mồm mép Mộ San San vẫn còn lanh lợi lắm, đặc biệt là trong những trường hợp phải đối đầu như thế này.
Con gái thường bị Lâm Phi chọc tức phần lớn là vì hắn nói chuyện quá vô liêm sỉ và lưu manh, nói trắng ra là nói chuyện không đầu không cuối.
Mộ San San từ nhỏ đã được giáo dục đặc biệt, lại được học tập ở môi trường giáo dục cao cấp ở nước ngoài, làm sao có thể chịu đựng nổi cái kiểu ăn nói tục tĩu hàm hồ như Lâm Phi được.
Mặc dù trên thương trường không thiếu những thương nhân tư bản thủ đoạn nham hiểm, nhưng bên ngoài bọn họ khá coi trọng tới hình tượng của mình. Trong các cuộc đối đầu chính thức trên thương trường, từ trước đến nay rất ít khi Mộ San San phải rơi vào thế mất bình tĩnh hoặc phải hạ mình.
So với việc đối mặt với Hàn Chấn Hải đang đứng trước mặt hỏi tội mình, chỉ một câu của cô ta cũng đủ cho ông ta á khẩu. Người thông thái nhìn vào đủ hiểu ông ta đến không hề có ý tốt, Mộ San San chỉ mượn lời ông ta để mở đầu cho một sự công kích khéo léo mà thôi. Hàn Chấn Hải vốn dĩ chủ đích từ chối nhưng không có chỗ cho ông ta chối từ.
Hàn Chấn Hải hoàn toàn không thể ngờ Mộ San San vừa đến đã mở lời bằng câu nói này, sắc mặt ông ta tối sầm xuống, ông ta hít sâu một hơi rồi hỏi với giọng hoài nghi: “Tổng giám đốc Mộ chê cười rồi, thằng cẩu con bị người ta đánh, giờ còn đang nằm viện. Người làm cha như tôi sao vui nổi, tổng giám đốc Mộ không phải đang chê cười tôi đó chứ.”
“Chủ tịch Hàn, ngài nói gì vậy, ngài là tiền bối của Vi Vi, về tình về lý thì ngài là người mà tôi nên kính trọng mới phải, Vi Vi sao dám chê ngài chứ.”
Lúc này Mộ San San mới thả lỏng người, coi như giữ cho ông ta thể diện. Dù nói thế nào đi nữa thì Hàn Chấn Hải cũng đã từng cống hiến cho tập đoàn Mộ Thị, tuổi đời cũng cao rồi.
Mặc dù Mộ San San thấy rất phản cảm, với kiểu cậy mình nhiều tuổi như Hàn Chấn Hải, thì về lễ nghĩa cô ta vẫn phải kính lễ với ông ta.
Hàn Chấn Hải nói chậm lại: “Mục đích của tôi tới đây có lẽ tổng giám đốc Mộ cũng hiểu rõ. Tôi cũng không vòng vo nữa. Phải khai trừ nhân viên phòng hành chính tổng hợp ra tay đánh Khải Minh. Loại người thế này ở lại trong công ty sẽ làm hỏng những quy định của công ty, người của phòng nhân sự càng ngày càng làm ăn chẳng ra sao, không thể tuyển dụng loại người như vậy vào công ty làm được.
Hàn Chấn Hải hùng hổ chỉ trích Lâm Phi không coi quy định của công ty ra gì nhưng ông ta lại không hề đề cập đến việc Hàn Khải Minh tự ý xông vào văn phòng hành chính và xô ngã Tần Tiểu Vũ. Gừng càng già càng cay. Nếu không phải vì Mộ San San đã nghe đầu đuôi câu chuyện từ chỗ Lăng Vi Vi thì nếu giải quyết không tốt cô ta sẽ bị Hàn Chấn Hải kiểm soát.
“Chuyện này chả liên quan gì tới phòng nhân sự, là…”
“Sao lại không liên quan, phòng nhân sự phụ trách nhân sự của cả một công ty, mà giờ tuyển vào một người không có giáo dục thế này thì đó là sự tắc trách nghiêm trọng của phòng nhân sự. Tôi cho rằng bắt buộc phải mở cuộc họp cổ đông để điều chỉnh lại.”
Hàn Chấn Hải đầu tóc gọn gàng, hai mắt đăm chiêu, khi nói chuyện toát lên vẻ uy phong quyền thế.
Nhưng Mộ San San đương nhiên sẽ không bị cái khí thế đó của ông ta đè nén, cô ta nhíu mày lạnh lùng nói: “Việc tuyển dụng Lâm Phi vào công ty là do ý của tôi, không liên quan gì đến phòng nhân sự. Nếu chủ tịch Hàn có điểm gì không hài lòng với phòng nhân sự thì lần tới khi mở cuộc họp cổ đông, ông hoàn toàn có thể đưa ý kiến trước cuộc họp, nhưng có một điều tôi cần nhắc nhở chủ tịch Hàn trước, tôi rất hài lòng với cách làm việc của phòng nhân sự trong mấy tháng gần đây.”
Thái độ thế nào đi nữa thì Mộ San San cũng sẽ không vì tuổi tác của Hàn Chấn Hải mà nhẫn nhịn cái cách ông ta chỉ trích phòng nhân sự.
Hàn Chấn Hải ngây người, ông ta có vẻ sững sờ.
Về danh nghĩa thì Mộ San San là là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, thực tế hai phòng chịu sự quản lý điều hành của Mộ San San là phòng nhân sự và phòng hành chính tổng hợp.
Có một số phòng cũng gần nửa năm nay không do Mộ San San trực tiếp điều hành ví dụ như phòng hải quan, phòng chất lượng, phòng thị trường… Sau khi Mộ Hồng lùi về sau thì những phòng này đều bị một số cổ đông như Hàn Chấn Hải âm thầm kiểm soát.
Tiền tài làm hoa mắt người, không ai chê tiền cả, huống hồ là một tập đoàn lớn như tập đoàn Mộ Thị.
Khi Mộ Hồng còn tại chức, năng lực và những chiêu trò của ông ta không ai dám lời ra tiếng vào. Sau khi Mộ San San thay Mộ Hồng quản lý tập đoàn Mộ Thị, một số lãnh đạo thuộc hội đồng quản trị như Hàn Chấn Hải bắt đầu âm thầm thông đồng với nhau muốn đá Mộ San San đi để người của mình ngồi lên vị trí tổng giám đốc.
Nhưng biết làm sao được, Mộ San San quả thực là người có tài. Hai năm tiếp quản tập đoàn Mộ Thị, thành tích của tập đoàn ngày càng nhiều, những người như Hàn Chấn Hải dù có dã tâm nhưng cũng không có lý do để làm khó.
Hiện tại Hàn Chấn Hải mượn việc Lâm Phi đánh Hàn Khải Minh mà muốn gây khó dễ cho phòng nhân sự đang hết mực trung thành với Mộ San San, rõ ràng là đã nung nấu ý định từ đầu.
Ai ngờ được rằng Lâm Phi không phải vào công ty qua phòng nhân sự tuyển dụng, mà là đi cửa sau của tổng giám đốc Mộ San San.
Loại lọc lõi như Hàn Chấn Hải nhanh chóng định thần trở lại, ông ta nhìn chằm chằm Mộ San San: “Ý của tổng giám đốc Mộ là cậu Lâm Phi này chưa được phòng nhân sự sát hạch đã vào thẳng công ty à?”
Lúc này Hàn Chấn Hải càng thêm nghi hoặc, sau khi Mộ San San nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, cô ta đã điều chỉnh lại phòng nhân sự, sau đó thì về cơ bản không có ai có thể đi cửa sau thông qua phòng nhân sự để vào công ty.
Con trai của Hàn Chấn Hải là Hàn Khải Minh là một ví dụ. Ban đầu Hàn Chấn Hải vì để Hàn Khải Minh vào công ty ông ta thậm chí đã đích thân đến lấy lòng Mộ San San và bị Mộ San San từ chối.
Bây giờ Mộ San San đích thân cho người khác đi cửa sau vào tập đoàn, nếu không phải do Mộ San San gật đầu thì Hàn Chấn Hải tuyệt đối không tin Lâm Phi thông qua Mộ San San đi cửa sau vào công ty.
Dù là nghi ngờ như vậy nhưng Hàn Chấn Hải sẽ không bỏ qua cơ hội làm khó cho Mộ San San như thế này. Khi nãy ông ta lôi phòng nhân sự ra nói là vì muốn chặn đường Mộ San San, tạo thêm phiền phức cho cô ta. Bây giờ có cơ hội làm khó cô ta thì Hàn Chấn Hải sao có thể lãng phí được chứ.
“Tổng giám đốc Mộ, nếu tôi nhớ không nhầm thì chính cô đích thân nói trên cuộc họp cổ đông là tuyệt đối không cho phép bất cứ ai thông qua bất cứ hình thức gì có thể vào công ty mà không qua sát hạch của phòng nhân sự, bây giờ tổng giám đốc Mộ lại nói với tôi Lâm Phi vào công ty là do ý của cô. Tôi hy vọng tổng giám đốc Mộ có thể cho tôi một lời giải thích hợp tình hợp lý, nếu không tôi e là không thể nói chuyện với những cổ đông khác được.”
Mộ San San ngẩng đầu lên, đưa cốc cà phê lên miệng khẽ nhấp một ngụm rồi lạnh lùng nói: “Đây là ý của chủ tịch hội đồng quản trị, nếu như chủ tịch Hàn muốn nghe giải thích thì có thể tới tìm chủ tịch hội đồng quản trị.”
Cái từ chủ tịch hội đồng quản trị vừa thốt ra từ miệng Mộ San San đương nhiên chính là ông cụ hời Mộ Hồng của Lâm Phi rồi. Mặc dù Mộ Hồng đã rút về sau nhưng ông ta vẫn chưa rời khỏi chức chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Mộ Thị.
Người như Hàn Chấn Hải không dám làm khó Mộ San San chủ yếu là vì còn kiêng dè chủ tịch hội đồng quản trị Mộ Hồng.