Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 252: Giải thích thế nào đây






Chương 252: Giải thích thế nào đây




“Tôi nói này, cảnh sát Trần, cô đây là có ý gì, chả nhẽ là vì tối qua tôi phục vụ khiến cô hài lòng quá nên không muốn để tôi đi hay sao?”


Lâm Phi rất bất lực, hắn thật sự rất bất lực.


Bất kỳ người đàn ông nào, sáng sớm tinh mơ này ra phát hiện hai tay mình bị người phụ nữ hôm qua cùng mình lăn lộn còng lại sợ là tâm trạng đều sẽ không tốt là mấy.


Đây cũng là Lâm Phi xem nhẹ việc mình bị còng lại, không thấy sợ hãi gì, nếu đổi là người đàn ông bình thường sợ là đã không kìm được mà chửi ầm lên rồi.


“Trong đầu anh ngoài việc quăng phụ nữ lên giường thì không còn suy nghĩ gì khác à?!” Cảnh sát Trần quấn khăn tắm, mái tóc ngắn ngang vai đó còn ướt đẫm, rõ ràng là mới tắm xong.


Lâm Phi rất bất hạnh, người ta nói phụ nữ mặc quần áo xong thì trở mặt như không quen biết, cảnh sát Trần còn chưa mặc quần áo đã bắt đầu trở mặt rồi. Đêm qua cảnh sát Trần còn rất thỏa mãn cơ mà, tiếng rên đó hoàn toàn tương phản với nghề nghiệp của cô ta.


Tất nhiên chuyện này Lâm Phi cũng chỉ là thầm mắng nhiếc trong lòng vài câu mà thôi, nếu như nói với Trần Kỳ thật thì với tính cách của cô ta, sợ là sẽ không ngần ngại mà làm ra một vài hành vi bạo lực nào đó.


“Mắt chó của anh nhìn đi đâu đấy?!” Thấy Lâm Phi bị cô ta còng lại rồi mà ánh mắt vẫn không ngoan ngoãn chút nào, chốc chốc lại lướt qua những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể bốc lửa của cô ta.


Khi ánh mắt của Lâm Phi nhìn lên bờ ngực cao vút của Trần Kỳ, trong đầu cô ta lại nghĩ đến những lời chế giễu của Lâm Phi với cơ thể và IQ của cô ta.


Vì vậy, tất nhiên cảnh sát Trần đây sẽ không nể mặt Lâm Phi gì nữa.


“Sờ đã sờ rồi, nhìn một chút thì có sao?”


“Im miệng, tôi cho anh nói đấy à?!” Trần Kỳ tất nhiên là nghĩ lại đêm qua, Lâm Phi đã có những hành động thô lỗ với bộ ngực của mình, vừa thẹn vừa tức, cô ta không kìm được mà lên tiếng quát mắng.


“Không cho nói chuyện, sáng sớm này ra cô cũng phải để tôi vào nhà vệ sinh chút chứ”. Đây cũng là vì đêm qua Lâm Phi đã được thỏa mãn không ít từ cơ thể bốc lửa của Trần Kỳ, chứ nếu là lúc bình thường, Trần Kỳ dám không nói tiếng nào mà còng hắn lại, lại còn không cho nói chuyện thế này, sợ là hắn đã giật còng ra mà khiến cho Trần Kỳ phải trả giá cho hành vi lỗ mãng của mình rồi.


“Muốn đi vệ sinh cũng được, thế nhưng, trước tiên anh phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi, nếu không, tôi sẽ mặc kệ anh bức bối mà chết”.


Sáng sớm này ra Trần Kỳ không phải vô duyên vô cớ mà còng Lâm Phi lại, càng không phải là muốn chơi trò bạo dâm gì đó, mà là cô ta có câu hỏi cần Lâm Phi trả lời.


“Để tôi bức bối mà chết, đợi khi cô bình tĩnh lại cô sẽ hối hận đó”. Lâm Phi không thèm để tâm đến lời đe dọa của Trần Kỳ, đầu tiên không nói đến việc cái còng của cô ta có thể trói chặt được Lâm Phi không, cho dù có trói chặt được, thật sự khiến Lâm Phi gặp nguy hiểm thì người chịu tội tất nhiên không phải chỉ có một mình Lâm Phi.


“Bớt nói lung tung đi. Tôi hỏi anh, khi trước trung tâm thương mại Đông Phương bị cướp anh ở đâu?” Nói xong, Trần Kỳ nhìn chằm chằm vào Lâm Phi như thể không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nhặt nào trên mặt hắn.


Khoảng thời gian này Trần Kỳ vẫn luôn âm thầm điều tra người thần bí đã đi trước cảnh sát một bước mà giải quyết hết tất cả bọn cướp trong trung tâm thương mại Đông Phương. Chỉ là vì không có manh mối nên việc điều tra vẫn luôn không có tiến triển gì.


Thế nhưng, từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Trần Kỳ luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới Lâm Phi. Thậm chí, cô ta không chỉ một lần hoài nghi Lâm Phi chính là người thần bí đã giải quyết hết tất cả bọn cướp đó.


“Chuyện này hình như cô đã hỏi tôi một lần rồi, tôi cũng đã giải thích với cô một lần rồi mà”. Trong lòng Lâm Phi chột dạ nhưng trên mặt thì vẫn làm như không có gì. Đã trải nghiệm quá nhiều, trong hầu hết mọi hoàn cảnh Lâm Phi đã có thể khống chế được cảm xúc của mình. Trần Kỳ tuy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, thế nhưng muốn tìm ra được chút manh mối nào từ biểu cảm của hắn cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.


Bịch!


“Vậy, mấy bức ảnh này anh giải thích thế nào đây?!” Thấy Lâm Phi không có biểu hiện gì, Trần Kỳ liền ném điện thoại lên bụng hắn.


“Xin cô đó, nếu cô muốn tôi nhìn ảnh thì cũng phải cởi còng cho tôi trước chứ”.


“Anh mơ đi!” Được Lâm Phi nhắc nhở, Trần Kỳ bỗng nhớ ra là Lâm Phi đã bị còng lại rồi. Cô ta dứt khoát chặt đứt hi vọng được cô ta mở còng của Lâm Phi, cầm điện thoại đưa đến gần Lâm Phi.


“Cô chụp trộm tôi?!”


Tét!


Bộ mặt kinh ngạc cùng biểu cảm chán ghét đó của Lâm Phi thật sự khiến Trần Kỳ cảm thấy rất bực mình. Vì bực mình nên Trần Kỳ trực tiếp ấn điện thoại vào mặt hắn.


“Khốn nạn, anh nhìn cho rõ đi, đây đều là những bức ảnh camera xung quanh ghi lại anh đang lởn vởn quanh trung tâm thương mại Đông Phương vào ngày hôm đó. Anh giải thích đi, hôm đó anh đến trung tâm thương mại Đông Phương làm gì?!”


Tất nhiên nghi ngờ của Trần Kỳ với Lâm Phi không đơn thuần chỉ là dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ mà là đã có bằng chứng nhất định.


“Cái đó, không nói có được không?”


“Nếu như anh muốn chết”.


“Vậy thì để tôi nói”.


“Vậy thì nói mau lên!”


“Mọi việc là thế này. Công ty của chúng tôi có một trưởng phòng xinh đẹp, cơ thể đó, gương mặt đó…”


“Nói vào trọng điểm!”


“Tôi muốn tán cô ta, nên đi đến trung tâm thương mại Đông Phương mua dây chuyền cho cô ta, sau đó phát hiện không đủ tiền nên không mua được”.


“Chỉ vậy thôi sao?!”


“Chỉ vậy thôi!”


Luận ra, Lâm Phi cũng không tính là đang lừa gạt Trần Kỳ. Tuy hắn đã rút bớt đi những chi tiết về chuyện giữa hắn và người đẹp Cố Phương Hoa trong trung tâm thương mại Đông Phương, thế nhưng những gì hắn nói đúng là dự tính ban đầu hắn đến đó để mua dây chuyền cho Thẩm Bội Ni cùng kết cục của chuyện đó.


Ban đầu đúng là Lâm Phi định đến mua dây chuyền cho Thẩm Bội Ni, và kết quả cuối cùng đúng là hắn không mua được.


“Tôi thấy hôm nay anh không muốn xuống giường rồi!” Tuy câu trả lời của Lâm Phi là sự thật, nhưng tất nhiên là không đáp ứng được những gì Trần Kỳ mong muốn.


“Tôi có muốn xuống giường không không quan trọng, quan trọng đó là, hôm nay cô không cần xuống giường nữa!” Bộ mặt uy hiếp tra khảo của Trần Kỳ khiến Lâm Phi hắn rất khó chịu.


Lâm Phi hắn đã nói thật rồi mà vẫn không hài lòng, hắn không đủ kiên nhẫn mà chơi đùa với Trần Kỳ được nữa. Nói xong một câu, Lâm Phi giật tay ra khỏi còng. Trần Kỳ còn đang vô cùng kinh ngạc, hắn đã đè cô ta xuống dưới.


Dám đối xử với Lâm Phi hắn như vậy thì đừng mơ hắn để cho Trần Kỳ yên được.


Với người phụ nữ dám uy hiếp mình không được xuống giường thì sự phản kháng của Lâm Phi trước nay đều là khiến đối phương không xuống được giường.


Ví dụ, Trần Kỳ lúc này đây đang bị Lâm Phi đè xuống dưới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK