Chương 211: Không hề nương tay
“Làm càn!” Thấy Trần Kỳ đưa súng chĩa vào đầu mình, ánh mắt lộ rõ ý muốn chết, Tạ Tụng Khánh lạnh lùng lên tiếng: “Cô nghĩ chỉ mình cô là cảnh sát đấy à?! Thử hỏi đồng nghiệp cạnh cô xem, có ai không quan tâm đến sự an toàn của người dân trong tòa nhà, có ai mà không muốn xông vào trong cứu người không?!”
“Chúng ta là cảnh sát, giúp đỡ những người gặp khó khăn là sứ mệnh của chúng ta! Thế nhưng, trước tiên chúng ta phải sống được đã! Nếu như cảnh sát nào cũng giống như cô, chưa gì đã lấy súng đe dọa cấp trên thì còn cần những lão cán bộ như chúng tôi làm gì?! Cô thử giơ súng hỏi những người có mặt ở hiện trường xem, bọn họ có ai sợ chết hay không! Chết, không hề đáng sợ! Đáng sợ là, chúng ta chết hết rồi, không đợi được bộ đội đặc chủng đến, bọn cướp đã chạy hết rồi!”
Lời quát tháo không ngừng của Tạ Tụng Khánh thật sự là đã nói ra được tiếng lòng của rất nhiều cảnh sát. Nếu đã lựa chọn nghề cảnh sát này rồi thì bọn họ chẳng mấy người còn sợ chết nữa. Bọn họ không sợ chết, chỉ sợ liều lĩnh xông vào trong không cứu được người, ngược lại còn dâng mình vào trong, khiến cho bọn xấu càng trở nên không kiêng kị gì hết.
Tạ Tụng Khánh liên tiếp quát tháo như vậy, nhưng Trần Kỳ không hề có ý định bỏ súng xuống, ông ta đột nhiên hét lớn: “Trần Kỳ, bây giờ tôi lấy thân phận cấp trên ra lệnh cho cô, bỏ súng xuống!”
Xuất thân là quân nhân, lại lăn lộn nhiều năm trong nghề, Tạ Tụng Khánh vẫn rất có tiếng nói trong cục cảnh sát thành phố Trung Hải.
Thế nhưng, lần này, uy danh của ông ta không hề khiến Trần Kỳ sợ hãi.
Dưới uy thế của Tạ Tụng Khánh, Trần Kỳ vẫn không hề buông súng xuống. Không chỉ có Trần Kỳ, rất nhiều cảnh sát được Trần Kỳ cổ vũ đều lấy súng ra chĩa vào đầu mình.
“Cục trưởng Tạ, hãy để chúng tôi xông vào một lần!”
“Cục trưởng Tạ, hãy để chúng tôi liều mạng một phen!”
“Cục trưởng Tạ, không thể để những đám cặn bã này tung hoành trong địa bàn của chúng ta được, hãy liều mạng với chúng đi!”
Lấy Trần Kỳ làm gương, càng ngày càng nhiều cảnh sát rút súng ra chĩa vào đầu mình!
Lấy cái chết để đấu tranh!
“Khốn nạn, mấy người là một lũ khốn nạn!”
Miệng Tạ Tụng Khánh thì mắng khốn nạn, nhưng hốc mắt đã hơi đỏ lên rồi, trong lòng càng không kìm được mà thầm vui mừng vì có được những cấp dưới gan dạ thế này.
“Trần Kỳ, thấy cô có nhiều đồng nghiệp tốt như vậy, tôi có thể để cô xông vào một lần”. Tạ Tụng Khánh thầm thở dài một hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình, sắc mặt nghiêm trọng nhìn thẳng vào Trần Kỳ: “Những người ở đây cô có thể tùy ý chọn lựa, tôi sẽ bố trí chuyên gia gỡ mìn và người quen thuộc với kết cấu nội bộ tòa nhà cho cô, nhưng cô bắt buộc phải đảm bảo với tôi, cho dù có thành công hay không, bao nhiêu người vào thì phải có bấy nhiêu người ra!”
“Đã rõ!” Trần Kỳ thu súng lại, trịnh trọng hành lễ với Tạ Tụng Khánh.
……
Dưới chiếc tủ đổ nát nào đó trong sảnh trang sức, tòa nhà Đông Phương.
Không khí có chút ám muội.
Trong không gian nhỏ hẹp, chiếc sơ mi của Cố Phương Hoa hơi nhàu nát, dính chặt vào lòng Lâm Phi, gương mặt mỹ miều ban đầu còn đeo khẩu trang bây giờ đã bỏ ra rồi.
Đôi mắt tràn đầy xuân sắc, quai hàm sắc nét, đôi môi đỏ mọng, quyến rũ mê đắm. Làn da đỏ hồng mềm mại, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, căng tràn sức sống, giống như một trái đào mọng sắp chín nơi đầu cành, chỉ hơi chạm là có thể rơi ngay xuống được.
Đôi mày đó vô tình tỏa ra nét quyến rũ thành thục mê người, thật sự là khiến người ta không thể rời mắt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong hoàn cảnh đặc biệt thế này, với sự trưởng thành đầy hấp dẫn của người đẹp Cố Phương Hoa, Lâm Phi cũng phải chào thua.
Nói chính xác hơn thì, cả Lâm Phi và Cố Phương Hoa đều thất thủ rồi.
Tất nhiên, trong không gian chật hẹp của tủ trang sức này, hai người họ không thể lăn lộn được. Thế nhưng, giữa nam và nữ không hề chỉ có một cách để giải tỏa dục vọng của mình.
Nghĩ đến việc mình đã thẹn thùng dùng miệng phục vụ Lâm Phi, dù là trong tình huống đặc biệt thế này, khi Cố Phương Hoa tỉnh táo lại vẫn thấy thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phi.
Việc này không liên quan đến thân phận của cô ta, cũng không liên quan đến hoàn cảnh xung quanh, hơn thế nữa, sau những đắn đo phá vỡ tâm lý đề phòng qua bao nhiêu năm, đây chính là một sự đường đột.
Sự đường đột này ít nhiều cũng khiến cô ta không biết nên làm thế nào.
“Tuy tôi không hề phản đối tư thế cô dựa vào lòng tôi thế này, thế nhưng, nếu như cô không để ý, tôi nghĩ chúng ta có thể đổi sang một tư thế thoải mái hơn”.
Thấy tuyệt thế giai nhân trưởng thành và quyến rũ Cố Phương Hoa tựa vào lòng hắn hồi lâu vẫn không định ngẩng đầu lên, Lâm Phi nghĩ đến bọn cướp trong tòa nhà thương mại Đông Phương, không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Thật ra cũng không tính là nhắc nhở, nói chính xác hơn đây là những suy nghĩ thật sự trong đầu Lâm Phi.
Khó khăn lắm mới gặp được một người bạn giường như Cố Phương Hoa đây, nếu như không dẫn cô ta đến khách sạn một lần thì chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao.
Lâm Phi không phải là người thích sự tiếc nuối, vì vậy, hắn đã chuẩn bị đưa Cố Phương Hoa đến khách sạn, thưởng thức kỹ cực phẩm đầy nét trưởng thành quyến rũ này rồi.
Chỉ một lần phục vụ bằng miệng không chuyên nghiệp này tất nhiên không thể thỏa mãn được nhu cầu tâm lý và sinh lý của Lâm Phi rồi.
“Hả…?”
Bị Lâm Phi nhắc nhở như vậy, Cố Phương Hoa còn đang vùi đầu trong lòng hắn bỗng kinh ngạc hô lên.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là cô ta cũng đang nghĩ sẽ đến khách sạn lăn lộn giống như Lâm Phi, mà là Cố Phương Hoa đột nhiên nhớ ra hai người vẫn còn đang trong tình cảnh nguy hiểm.
Giây phút Cố Phương Hoa hô lên này Lâm Phi biết chắc chắn đã chấn động đến bọn cướp rồi. Tuy trời mới hơi tối nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn cướp đi tuần trong quầy trang sức nghe được tiếng động ở đây.
Buổi tối chỉ ảnh hưởng đến thị lực con người, chứ không hề ảnh hưởng đến thính giác.
Lúc mới đầu, trong sảnh trang sức có rất nhiều khách hàng và nhân viên, khi bọn cướp bước vào, tiếng súng hòa lẫn với tiếng gào thét, những tiếng động nhỏ của Lâm Phi và Cố Phương Hoa ở đây dĩ nhiên không khiến bọn cướp chú ý được.
Nhưng bây giờ, người và bọn cướp trong quầy trang sức đã di chuyển đến tầng thượng rồi, cả căn phòng chỉ còn lại một số tên cướp canh gác mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, tiếng giật mình của Cố Phương Hoa dĩ nhiên sẽ thu hút sự chú ý của bọn cướp.
Nghe được tiếng bước chân từ xa tiến lại gần của bọn cướp, trong ánh mắt của Cố Phương Hoa không tránh được có chút sợ hãi.
“Tin tôi, cô chỉ cần nhắm mắt vào là được”.
Cảm nhận được sự sợ hãi của Cố Phương Hoa, Lâm Phi nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của cô ta, nhẹ nhàng an ủi một câu.
Không biết là lời an ủi của Lâm Phi có tác dụng hay Cố Phương Hoa đã chuẩn bị phó mắc ý trời rồi, tóm lại, cô ta nghe lời nhắm chặt mắt lại.
Cố Phương Hoa nghe lời nhắm mắt lại, Lâm Phi không còn vướng bận gì nữa, hắn đi ra khỏi chiếc tủ, đối mặt với tên cướp đang cầm súng đi tới: “Người anh từ xa tới đây dạo chơi chắc hẳn đã mệt rồi, tôi tiễn anh xuống địa ngục nghỉ ngơi nhé, được không nào?!”
Vụt! Vụt!
Miệng thì như đang thương lượng với người quen nhưng Lâm Phi lại không hề nương tay chút nào, trong chớp mắt, trong tầng trang sức vốn đã chất đống thi thể bọn cướp lại có thêm một cái xác nữa.
——————-