Chương 231: Không làm tròn chức trách
“Theo như kích cỡ tôi nói, các cô không thể gợi ý cho tôi mấy bộ có kích cỡ tương xứng hay sao?” Trong một cửa hàng thời trang nam cao cấp nào đó ở phố Hoài Lộ, Mộ San San lạnh lùng lên tiếng.
Tuy thắc mắc một người vợ như Mộ San San vì sao lại không biết kích cỡ đồ lót của chồng mình, nhưng vốn có tố chất nghề nghiệp tốt nên nhân viên phục vụ không hề hỏi Mộ San San về vấn đề này.
“Xin lỗi chị, nếu chị không thể đưa ra kích cỡ của anh nhà thì bọn em thật sự không thể đưa ra gợi ý cho chị được”.
Những cửa tiệm thời trang nam cao cấp thế này, mỗi bộ quần áo mà nhân viên phục vụ bán ra thì ít nhiều họ đều có hoa hồng trong đó.
Tổng giám đốc Mộ hào phóng thế nào, vừa rồi các nhân viên phục vụ đã thấy được rồi, nếu như có thể thì chắc chắn họ sẽ không ngần ngại mà đề xuất ý kiến cho Mộ San San.
“Tôi có thể cho các cô chiều cao đại khái…”
Nói đến một nửa, thấy các nhân viên phục vụ lắc đầu ra hiệu, Mộ San San cũng không nói tiếp nữa.
Suy nghĩ hồi lâu, cô ta đã định từ bỏ rồi, thế nhưng nghĩ đến việc nếu trở về tay không, Lâm Phi có thể lại nói cô ta không làm tròn chức trách người vợ.
Nghĩ vậy, Mộ San San tính cách vốn mạnh mẽ cuối cùng cũng đành phải cầm điện thoại lên gọi cho ông chồng hờ của mình.
“Sao thế, vợ đại nhân?”
Điện thoại vừa được kết nối, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Lâm Phi – thứ giọng mà Mộ San San cảm thấy vô cùng bỉ ổi.
“Kích cỡ của anh thế nào?”
“Không phải anh đã nói với em rồi sao?”
“Ý tôi là…kích cỡ đồ lót”. Nói đến bốn chữ này, giọng nói vốn lạnh lùng của Mộ San San bỗng nhiên nhỏ lại, chỉ tựa như tiếng muỗi kêu.
“Cái gì cơ? Anh không nghe rõ?”
“Kích cỡ đồ lót!”
“Cái này, hình như là vấn đề riêng tư của anh”.
“Có nói không?”
“Muốn anh nói thì cũng được thôi, em…”
“Nói!”
“Để cho công bằng, em nói kích cỡ của em cho anh trước đi”.
“Dựa vào cái gì chứ?!”
“Dựa vào việc anh là chồng em, anh có quyền được biết kích cỡ ba vòng của em”.
Vì gọi điện thoại cho Lâm Phi để hỏi kích cỡ đồ lót đàn ông mà Mộ San San vốn dĩ còn đang xấu hổ, trong chốc lát sự xấu hổ đó đã biến mất biệt tăm biệt tích.
Lúc gọi điện Lâm Phi còn không quên chọc ghẹo cô ta nữa, Mộ San San không biết nên nói Lâm Phi thế nào cho phải.
“Vợ à, không sao đâu. Cho dù kích cỡ của em có nhỏ anh cũng không chán ghét em đâu, chúng ta là vợ chồng mà”.
Bụp!
Mộ San San ngắt điện thoại ngay lập tức, cô ta thực sự không thể nghe nổi mấy lời đó nữa. Nếu còn tiếp tục nghe, cô ta sợ sẽ đập điện thoại đi mất.
Nghĩ đến việc tổng giám đốc Mộ như cô ta đây bất chấp thể diện, bất chấp thân phận, hào phóng độ lượng chạy đến con phố thương mại mua quần áo cho Lâm Phi hắn. Chỉ là gọi một cuộc điện thoại cho hắn để hỏi kích cỡ đồ lót mà hắn lại có thể nói với cô ta mấy lời trêu chọc như vậy, Mộ San San đã có chút hối hận vì đã gọi cho Lâm Phi rồi.
Việc khiến Mộ San San vừa tức vừa thẹn nhất đó là câu hắn nói: “Cho dù kích cỡ em có nhỏ anh cũng sẽ không chán ghét em đâu”. Nếu như Lâm Phi nói câu này trước mặt Mộ San San thì cô ra chắc chắn sẽ không ngần ngại mà cho hắn một cái bạt tai.
Chán ghét? Nếu như có chán ghét thì cũng là tổng giám đốc Mộ đây chán ghét Lâm Phi nhé, hơn nữa, mắt hắn sinh ra để làm gì vậy, con mắt nào của hắn thấy tổng giám đốc Mộ đây kích cỡ nhỏ!
Tất nhiên những suy nghĩ này cũng chỉ là Mộ San San nghĩ trong đầu mà thôi. Với tính cách của tổng giám đốc Mộ đây, cô ta chắc chắn sẽ không chỉ vì vấn đề kích cỡ to nhỏ này mà đi cãi lý với Lâm Phi.
Nói một cách chính xác, không phải là sẽ không, mà là không thể. Với tính cách ranh ma vô liêm sỉ của Lâm Phi, nếu như thật sự đi cãi lý với hắn, người chịu thiệt chỉ có thể là tổng giám đốc Mộ đây thôi.
Sau khi thấy Mộ San San ngắt điện thoại, người nhân viên phục vụ vốn còn đang im lặng đứng yên tại chỗ, không biết nghĩ gì mà lại cả gan tiến lại gần Mộ San San, nói khẽ: “Chị à, chị xem xem…”
“Mỗi một kích cỡ đều lấy cho tôi hai cái”.
“Hả…Vâng, vâng”.
Nhân viên phục vụ đã thấy qua sự hào phóng của Mộ San San một lần, lần này năng lực phản ứng đẫ tốt hơn rất nhiều. Sau khi kịp phản ứng thì lập tức đi gói đồ.
Không lâu sau, quẹt thẻ xong, tổng giám đốc Mộ đây đeo lên chiếc kính râm màu nâu khổ lớn bước ra từ cửa hàng thời trang nam cao cấp.
Mộ San San vẫn là Mộ San San, dù có đeo kính râm cỡ lớn rồi thì cơ thể mềm mại lung linh đó vẫn có thể thu hút được ánh mắt của đại đa số mọi người.
Điểm khác biệt duy nhất đó là, lúc tổng giám đốc Mộ đây đi vào chỉ cầm một chiếc bóp tiền duy nhất, lúc đi ra lại cầm đủ các loại túi to túi nhỏ, phía sau còn có hai nhân viên phục vụ cũng đang cầm không ít túi nhỏ túi to.
Phố thương mại Hoài Lộ không còn là chiếc cầu vượt có gánh hàng rong như khi Lâm Phi vừa quay về thành phố Trung Hải nữa. Một bộ quần áo mua ở đây sợ là cũng đủ để mua cả một quầy rong khi trước Lâm Phi bày ra.
Ba người Mộ San San cầm các loại túi to túi nhỏ này thật sự đã khiến các khách hàng trên phố Hoài Lộ chấn động.
……
Mộ San San mua quần áo cho Lâm Phi xong, ngồi lên chiếc xe BMW X7 của mình, phóng ra khỏi con phố Hoài Lộ, hướng thẳng về hướng tòa Vọng Nguyệt.
Thông qua thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc từ dưới hầm đỗ xe của tòa Vọng Nguyệt, Mộ San San xách các loại túi to túi nhỏ đi vào phòng làm việc của mình, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bởi vì cô ta không hề thấy bóng dáng người chồng hời của mình ở trong phòng làm việc.
Lâm Phi không thể chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc được, mấy người thư ký và trợ lý tổng giám đốc, lại thêm trưởng phòng bảo vệ Tào Tử An không phải là ăn không ngồi rồi.
Khả năng duy nhất là Lâm Phi đã bất chấp lời đe dọa lúc trước của cô ta mà chạy vào phòng nghỉ được xưng là “phòng ngủ thứ hai” của tổng giám đốc Mộ đây rồi.
Cộp! Cộp! Cộp!
Nghĩ đến vậy, Mộ San San chạy thẳng đến trước phòng nghỉ, đầy cửa vào.
Tuy đã đoán được rằng Lâm Phi sẽ nằm trong phòng ngủ của mình, nhưng khi thực sự thấy cảnh Lâm Phi quấn khăn tắm nằm trên giường của mình ngáy o o, Mộ San San không kìm được mà điên lên.
“Lâm Phi! Đồ khốn nạn nhà anh!”
Bộp! Bộp! Chát!
Mộ San San đang xách đủ loại túi to túi nhỏ, điên lên một phát là ném toàn bộ chỗ túi ấy lên người Lâm Phi.
Lâm Phi chơi game cả buổi bị cơn buồn ngủ ập đến, còn đang mơ màng trong giấc mộng, bị Mộ San San đập như vậy thì tỉnh dậy luôn.
Lâm Phi vừa tỉnh dậy từ trong cơn mơ, còn chưa kịp gạt hết đống túi mà Mộ San San ném lên người hắn ra.
Một bình rượu vang đã nện ngay đầu hắn!
Mộ San San sau nhiều lần bị Lâm Phi trêu chọc, cuối cùng đã không kìm được mà phát tiết rồi.
Nghĩ đến việc tổng giám đốc như cô ta bỏ ngang bao nhiêu công việc trong tay, tâm trạng căng thẳng chạy ra ngoài mua quần áo cho hắn. Lâm Phi không những không ở ngoài cửa phòng đón cô ta lại còn nằm trên giường mà ngáy o o.
Mộ San San cảm thấy cô ta bắt buộc phải khiến cho Lâm Phi tỉnh táo lại.
——————-