Chương 268: Phát điên
Tầng hai nhà hàng Mỹ Thực Lâm, gã đàn ông mập bị Lâm Phi một cước đá văng cố gắng vùng dậy với sự giúp đỡ của hai nhân viên phục vụ trong nhà hàng. Gã tức tối xông về phía bảy tám nhân viên bên cạnh hét lớn: “Khốn kiếp, còn ngây ra đấy làm gì, còn không lên cho tôi!”
Gã đàn ông điên tiết vừa hét vừa dùng chân đạp họ khiến bảy tám nhân viên kia đều xông về phía Lâm Phi.
“Chú, chú mau lên đi, cháu đã chuẩn bị sẵn chụp ảnh cho chú rồi.” Thấy bảy tám nhân viên phục vụ bị gã mập sai khiến đang nhằm về phía họ, cô nhóc Hứa Doanh Doanh không hề sợ hãi mà ngược lại còn lấy điện thoại ra, chỉ sợ Lâm Phi không ra tay.
Không chỉ có Hứa Doanh Doanh mà ngay cả cô nhóc Từ Kiều ăn vận lòe loẹt cũng lấy điện thoại ra, nhìn dáng vẻ đó rõ ràng là muốn ghi lại cảnh Lâm Phi đánh người.
Rầm! Rầm! Rầm!
Thấy bảy tám tên phục vụ kia đã xông về phía mình, Lâm Phi cũng không thèm quan tâm tới hai cô nhóc này mà ra đòn, chân đá như rồng, chỉ trong một giây ngắn ngủi, mấy tên phục vụ nghe lời gã mập xông lên tấn công Lâm Phi đã đồng loạt ngã bay ra ngoài, không sót một ai.
Roạt! Rào!
Rõ ràng Lâm Phi sớm đã nghĩ xong lực đạp và góc đạp, bảy tám tên phục vụ đồng loạt bị đá văng ra khu lấy đồ ăn tầng hai.
Trước đó, khu lấy đồ ăn đã bị phá hỏng hơn nửa vì hai tên phục vụ và gã đàn ông tự xưng là giám sát bị Lâm Phi đạp bay.
Bây giờ coi như bị phá hỏng sạch vì bảy tám tên phục vụ kia.
“Lãng phí, lãng phí quá.”
Nhìn mấy tên phục vụ bị đá mấy cước phá hỏng cả khu đồ ăn tầng hai khu lấy đồ ăn, Lâm Phi không nhịn được cảm thán một câu.
Nhưng cũng chỉ than thầm trong lòng thôi. Hết cách rồi, ai bảo phó phòng Lâm đã ăn no trên tầng thượng.
“Chú, chú làm gì vậy! Người ta còn chưa chụp được một tấm, không được, lần này không tính, làm lại.” Lâm Phi giải quyết nhanh gọn mấy tên phục vụ khiến quan khách xung quanh đều chú ý tới, thậm chí có một vài khách hàng nữ nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh, nhưng cô nhóc Hứa Doanh Doanh này lại vô cùng bất mãn.
Không phải sao, đại tiểu thư Hứa đã lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp lại cảnh tượng đánh người của Lâm Phi mà trong mắt cô nhóc là rất đẹp trai nhưng khổ nỗi, phó phòng Lâm ra tay quá nhanh, nhanh tới mức đại tiểu thư Hứa vốn không phản ứng kịp.
Phí cơ hội, mất cảm hứng, sao Hứa Doanh Doanh không bất mãn cho được.
“Thế ra chỗ nào vui mà chơi.” Lâm Phi tức giận kéo Hứa Doanh Doanh ra khỏi chân mình, hắn thực sự dở khóc dở cười với yêu cầu làm lại lần nữa của Hứa Doanh Doanh.
Đùa gì chứ, đánh người tốn sức đó, không ra ngoài mà nghe ngóng xem, ở chiến trường lính đánh thuê nước ngoài nếu muốn mời phó phòng Lâm ra trận phải tốn bao nhiêu tiền. Ngay cả sếp Mộ lắm tiền nhiều của, chưa chắc hắn đã suy nghĩ tới.
Hơn nữa, cho dù Lâm Phi nghĩ tới tình bạn khác giới có chút bất đồng tuổi tác giữa hắn và Hứa Doanh Doanh, không ngại ra tay lần nữa thì bảy tám tên phục vụ đang kêu rên đau đớn ở khu lấy đồ ăn chắc chắn cũng không đồng ý.
Có tên nào não có vấn đề mới thấy bị đánh một lần không đủ muốn được đánh tiếp chứ.
“Chú à, cháu chụp lại cho chú rồi, vừa nãy chú đẹp trai lắm đó.” Không phản ứng chậm chạp như Hứa Doanh Doanh, khi Lâm Phi còn chưa ra tay, Từ Kiều đã bật chế độ chụp liên tục. Vì sự cố của điện thoại khi chụp liên tục và tốc độ tấn công nhanh thoăn thoát của Lâm Phi nên vẫn chưa chụp được cảnh Lâm Phi ra cú đạp.
Tuy vậy Từ Kiều cũng chụp được cảnh hai tên trong số bảy tám tên phục vụ bị Lâm Phi đạp bay lên không trung.
Tấm ảnh này vừa xem đã khiến người ta cảm thấy sốc.
“Từ Kiều, đưa tấm ảnh cho tôi.” Hứa Doanh Doanh liếc mắt nhìn sang điện thoại của Từ Kiều thấy cô nhóc không hề nói dối liền ghé sát vào Từ Kiều, định cướp điện thoại gửi tấm ảnh vừa chụp được vào máy của mình.
“Dựa vào cái gì?! Hỏi cậu số điện thoại của chú, cậu cũng không chịu cho tôi, dựa vào đâu bắt tôi gửi ảnh cho cậu.” Mặc dù cô nhóc Từ Kiều này tuổi còn nhỏ nhưng phản ứng cũng không chậm, xoay người một cái đã tránh được đòn cướp giật của Hứa Doanh Doanh, đồng thời còn không quên tố cáo Hứa Doanh Doanh.
“Từ Kiều! Chúng ta đã giao hẹn, cậu mời tôi tới nhà hàng Mỹ Thực Lâm ăn năm lần, tôi mới cho cậu số điện thoại của chú, đây mới là lần thứ ba mà thôi.” Với tính cách lanh chanh không chịu thua kém của mình, Hứa Doanh Doanh cũng không chịu để lời tố cáo của Từ Kiều, ảnh hưởng tới ý chí chiến đấu của bản thân, hai tay chống hông, đôi mắt tức giận nhìn Từ Kiều nói từng chữ: “Từ Kiều, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu còn muốn số điện thoại của chú, tốt nhất nên ngoan ngoãn gửi ảnh cho tôi.”
Rõ ràng, Hứa Doanh Doanh đã bắt đầu giở trò.
Nếu như là mấy ngày trước, Từ Kiều một lòng muốn có được số điện thoại của Lâm Phi bị Hứa Doanh Doanh uy hiếp như vậy chắc chắn sẽ rất lo sợ.
Nếu không phải vậy, Từ Kiều cũng sẽ không nhận lời đưa cô nhóc ham ăn Hứa Doanh Doanh này tới nhà hàng Mỹ Thực Lâm ăn tối.
Nhưng bây giờ, lời uy hiếp của Hứa Doanh Doanh đối với Từ Kiều mà nói, rõ ràng không còn tác dụng.
Bởi vì Lâm Phi đã đứng ngay bên cạnh cô nhóc, đương nhiên chẳng cần Hứa Doanh Doanh cho số nữa.
“Chú à, cháu cũng làm vợ bé của chú, chú cho cháu xin số điện thoại được không?” Từ Kiều thẳng thừng làm ngơ lời uy hiếp của Hứa Doanh Doanh, quay qua xin sỏ Lâm Phi.
“Từ Kiều, cậu đừng có mặt dày, cậu cũng không lấy gương mà soi xem, người không có ngực cũng chẳng không có mông như cậu cũng xứng làm vợ bé của chú sao?!”
Lâm Phi còn chưa kịp phát biểu cảm xúc khi có thêm một cô vợ bé thì Hứa Doanh Doanh, người trước giờ luôn tự nhận là vợ bé của hắn đã phát điên trước.
Đối với kẻ dám uy hiếp địa vị của cô nhóc – vợ bé đầu tiên của Lâm Phi, trước giờ Hứa Doanh Doanh đều không tiếc cạn tàu ráo máng công kích.
Từ Kiều đang xin xỏ Lâm Phi cho số điện thoại không nhịn được lời chế giễu của Hứa Doanh Doanh cũng quay đầu khinh bỉ liếc nhìn cái bánh bao còn chưa phát triển hết của Hứa Doanh Doanh, mím đôi môi bóng loáng rồi nói: “Nói cứ như cậu có đấy.”
“Hả, con đĩ Từ Kiều này, bà cô liều với cậu!” Hứa Doanh Doanh công kích không thành lại bị phản pháo lại, không nhận được liền lao đầu về phía Từ Kiều.
Rõ ràng, câu chế nhạo của Từ Kiều đã gọi dậy bản tính nổi loạn ẩn giấu sâu trong Hứa Doanh Doanh…
——————-