Chương 274: Ba trăm triệu
Trên tầng thượng của nhà hàng Mỹ Thực Lâm, khu liên hoan của khách.
“Tổng giám đốc Mộ tới nhà hàng chúng tôi quả thật là vinh hạnh của họ Trịnh tôi đây. Khi nhận được điện thoại của tiểu Sơn, tôi còn tưởng cậu ta đang đùa mình, không ngờ rằng tổng giám đốc Mộ hôm nay tới đây.” Chủ tịch tập đoàn ăn uống Mỹ Thực Lâm đi cùng phó giám đốc Đinh Giới Sơn, vừa đi vừa cung kính với mấy người Mộ San San.
“Ông Trịnh khách sáo rồi, tôi đến đây chỉ là nhất thời có hứng thú, hôm nay làm phiền tới nhà hàng cũng mong ông Trịnh lượng thú.” Sau khi nghe được mấy lời nói của Hứa Doanh Doanh với Lâm Phi, Mộ San San thấy Trịnh Dân Hoà chắp tay đi về phía mình liền đứng dậy đáp lễ.
Mỹ Thực Lâm mặc dù không lớn mạnh bằng tập đoàn Mộ Thị nhưng Trịnh Dân Hoà cũng có chút tiếng tăm trong giới kinh doanh ở thành phố Trung Hải. Chỉ một câu ông Trịnh của Mộ San San cũng đã đủ để cho Trịnh Dân Hoà thể diện rồi.
Trịnh Dân Hoà vốn dĩ mặt mày hiền lành, lúc này vì một câu ông Trịnh của Mộ San San mà càng tươi roi rói: “Chủ tịch Mộ đừng chê cười tôi nhé. Cô có thể tới đây ngày hôm nay cũng là vinh hanh của tôi rồi. Nếu mà nói thứ lỗi thì cũng xin chủ tịch Mộ thứ lỗi vì tôi tiếp đón chưa được chu đáo. Những người bên dưới không hiểu chuyện, đụng vào phó phòng Lâm và hai cô bạn của phó phòng nên tôi đến đây để xin lỗi. Tổng giám đốc Mộ thứ lỗi cho chúng tôi nhé.”
Trịnh Dân Hoà vừa nói xong, đúng lúc Đinh Giới Sơn bên cạnh ông ta đưa ra một cái rương nhỏ, rồi đặt lên trên mặt bàn của nhóm người Mộ San San.
“Ông Trịnh, ông có ý gì đây?” Thấy Đinh Giới Sơn không nói lời nào đưa chiếc rương tới trước mặt mình, Mộ San San liền cau mày lên tiếng hỏi lại.
Mặc dù Mộ San San thông qua Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều biết được khi bọn họ ở tầng hai đã xảy ra xung đột với quản lý của nhà hàng Mỹ Thực Lâm, nhưng vì một tên đáng xấu hổ nào đó cố tình che giấu việc bồi thường ba trăm nghìn tệ nên Mộ San San không hề biết chuyện này.
“Tổng giám đốc Mộ, không phải hiểu nhầm, đây là sự bồi thường của chúng tôi với phó phòng Lâm của quý công ty và hai người bạn của cậu ấy.” Trịnh Dân Hoà không hiểu trong lòng Mộ San San đang nghĩ gì nên còn cho rằng Mộ San San muốn mượn cơ hội hỏi câu này để nghe được lời giải thích về chuyện của ba người phía Lâm Phi.
“Tôi nghĩ so với việc bồi thường thì phó phòng Lâm và hai cô gái này có lẽ muốn nghe lời cam kết của nhà hàng hơn. Lần này là do trưởng phòng Lăng tình cờ thấy. Nếu như lần tới khi hai cô gái phía Hứa Doanh Doanh này tới mà không có ai đi cùng, lại xảy ra chuyện tương tự như vậy thì ông Trịnh định giải thích thế nào với bố mẹ các cô ấy?”
Thuyết phục trước cưỡng chế sau, đây là cách thức quen thuộc trong đàm phán thương mại, cách thức này đã được Mộ San San vận dụng một cách triệt để.
Mặc dù mới chỉ tiếp xúc trong vài phút ngắn ngủi nhưng cả hai cô nhóc Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều vốn dĩ che giấu bản tính quỷ quyệt cũng đã dành được không ít thiện cảm của tổng giám đốc Mộ. Còn ông chồng hời Lâm Phi mặc dù thường xuyên khiến tổng giám đốc Mộ đây xấu hổ khó chịu nhưng suy cho cùng hắn cũng là người chồng đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn với cô.
Nói tóm lại, cả ba người phía Lâm Phi đều là người của Mộ San San. Người của mình bị bắt nạt trong nhà hàng, với bản tính lạnh lùng quyết đoán và đầy cao ngạo của Mộ San San, sao có thể vì đôi câu xin lỗi vội vã đó của Trịnh Dân Hoà mà cho qua chuyện được.
Bồi thường? Hai nha đầu Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều vốn chẳng thiếu tiền. Tổng giám đốc Mộ lại là nữ thần trong giới kinh doanh ở thành phố Trung Hải, có gì mà phải quan tâm đến việc bồi thường.
“Lẽ nào hai cô gái đây cũng là bạn của tổng giám đốc Mộ?” Thấy khuôn mặt Mộ San San vẫn lạnh lùng, lại nghe ra ý tứ khác thường trong câu nói vừa rồi của Mộ San San, Trịnh Dân Hoà biến săc.
Không thể nói Trịnh Dân Hoà lúc này không thể kiềm chế được cảm xúc. Có thể gây dựng nên một nhà hàng đẳng cấp ở thành phố Trung Hải thì Trịnh Dân Hoà đương nhiên có lòng riêng.
Gã quản lý họ An kia có mưu đồ bất chính với Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều cho dù có tội to tội nhỏ thế nào nhưng nếu như không có sự xuất hiện của Lâm Phi, thì đừng nói Trịnh Dân Hoà, mà e rằng cả Đinh Giới Sơn cũng sẽ không coi Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều ra gì.
Trịnh Dân Hoà đích thân tới xin lỗi Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều, đương nhiên là vì bọn họ là bạn của Lâm Phi và Lâm Phi lại là người trong lòng tổng giám đốc băng giá Mộ San San này. Vừa hay hôm nay Mộ San San lại ở Mỹ Thực Lâm.
Nói tóm lại thì vẫn là vì cái danh tập đoàn Mộ Thị và danh tiếng của Mộ San San mới khiến Mỹ Thực Lâm không thể không cúi đầu.
“Tôi rất thích hai cô nha đầu này.”
Mộ San San trả lời khién Trịnh Dân Hoà vốn đang cảm thấy may mắn thì đột nhiên mặt mày tối sầm cả lại.
“Tiểu Sơn, về nói với cậu em của cậu, từ ngày mai hắn ta không cần đi làm nữa. Vị trí phó giám đốc này, tạm thời cậu cũng không cần giữ nữa, cậu thay cậu em đó đi giám sát tầng hai đi.”
“Chủ tịch Trịnh, tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, còn không mau cút?”
Trịnh Dân Hoà đương nhiên không phải đang nói đùa, ông ta quát tháo Đinh Giới Sơn một trần khiến ông ta lui đi.
Nói đi nói lại thì cũng chẳng thể trách Trịnh Dân Hoà tàn nhẫn, ông ta làm vậy cũng hoàn toàn hợp lý.
Nếu hai nha đầu Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều chỉ là bạn của Lâm Phi thì Trịnh Dân Hoà cũng sẽ không vì vậy mà quyết định luôn. Thế nhưng sự việc này lại có liên quan tới tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San, Trịnh Dân Hoà bắt buộc phải cho Mộ San San một câu trả lời thích đáng.
Với những người bình thường mà nói thì đây là hành động bán đứng thể diện của người khác để hạ bệ, còn ở một tầng lớp cao hơn trong xã hội thì đây chính là quy tắc của trò chơi.
Cho dù là Trịnh Dân Hoà có đồng ý hay không thì ông ta bắt buộc phải làm như vậy vì trong trò chơi này ông ta không đủ lực để so với Mộ San San nên ông ta buộc phải cúi đầu.
“Chuyện ngày hôm nay để tổng giám đốc Mộ chê cười rồi. Mọi chuyện cũng là do cấp dưới của tôi không đúng, thế nhưng tôi có thể đảm bảo với tổng giám đốc Mộ những sự việc tương tự thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa. Phó phòng Lâm và hai cô gái đây sau này có thể yên tâm tới Mỹ Thực Lâm chúng tôi, cánh của của Mỹ Thực Lâm luôn chào đón các vị.”
“Có được sự đảm bảo như vậy của ông Trịnh thì tôi yên tâm rồi. Tôi thay mặt phó phòng Lâm và hai cô gái này kính ông Trịnh một ly.”
“Là tôi kính phó phòng Lâm và hai cô gái này tạ tội mới phải, ly này tôi kính tổng giám đốc Mộ.”
Nói rồi, Trịnh Dân Hoà đích thân rót cho Mộ San San một ly.
Nâng ly, cụng, nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống, tới đây sự việc mới hoàn toàn kết thúc.
Trông hai người có vẻ như đang mời rượu nhau nhưng thực ra là đang bắt tay giảng hoà.
Đây chính là quy tắc trong trò chơi ở giới thượng lưu trong xã hội.
“Chuyện tư nói xong rồi, giờ tôi có chuyện công muốn nói với chủ tịch Trịnh. Không biết chủ tịch Trịnh có thời gian không?” tổng giám đốc Mộ vẫn còn ở sảnh liên hoan này là đương nhiên không chỉ là vì muốn nói chuyện xã giao đơn giản với Trịnh Dân Hoà như vậy.
Thời gian của tổng giám đốc Mộ rất quý giá.
“Tôi cũng già rồi, chẳng có gì nhiều ngoài thời gian cả. Chủ tịch Mộ cứ nói.” Với việc công mà nữ thần trong giới kinh doanh ở thành phố Trung Hải Mộ San San đưa ra, Trịnh Dân Hoà đương nhiên vô cùng hiếu kỳ.
Mộ San San hơi nhướng mày đôi môi đỏ mọng bắt đầu lên tiếng: “Nói chung tôi ăn ở đây khá hài lòng nên tôi muốn gửi chỗ ông ba trăm triệu.”
——————-