Mục lục
Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, anh không đi là được chứ gì, em mau đi thay đồ đi, kết hôn lâu như vậy rồi có phải anh chưa từng thấy đâu, cũng không phải là một hai lần. Hơn nữa, nếu như anh thực sự muốn nhìn, em nghĩ em có thể tránh được sao.”
Lâm Phi cầm điều khiển mở ti vi rồi xua tay với Mộ San San, hắn thực sự cảm thấy bất lực trước lý do kỳ lạ của vợ mình.
Kết hôn lâu như vậy rồi, nếu như Lâm Phi thực sự có lòng thăm dò thân hình mềm mại uyển chuyển kia thì sợ là cả người Mộ San San, từ trên xuống dưới đã sớm bị hắn xem hết rồi.
Còn nữa, nếu như Lâm Phi một lòng muốn đi, làm gì còn về nhà với Mộ San San. Nói cho cùng, Lâm Phi cũng dần chiếm được một vị trí nhất định trong lòng cô vợ Mộ San San này.
Mộ San San chau mày nghĩ ngợi một lúc, cũng không phải lúc trước chưa từng bị Lâm Phi nhìn thấy, sau này sống cùng nhau dài dài cũng khó tránh bị Lâm Phi nhìn. Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn Lâm Phi: “Nếu như tôi xuống không nhìn thấy anh thì sau này, nơi này không hoan nghênh anh nữa.”
Mộ San San bỏ lại một câu uy hiếp rồi bước trên đôi cao gót chậm rãi lên tầng hai.
Sau khi Mộ San San rời đi, Lâm Phi cũng không định nuốt lời. Bên Huyết Mai nhất định phải đi vì dù gì cô gái đó cũng là hội trưởng Hoa Hồng Gai.
Lần này cho cô ta leo cây, chưa biết chừng cô ta sẽ âm thầm chơi xấu gì sau lưng hắn, một con rồng có mạnh tới đâu cũng không đánh nổi rắn đang trong địa bàn mà hiện giờ Lâm Phi cùng lắm cũng chỉ là rồng ẩn thân, vì chuyện của Lăng Vi Vi mà đã đắc tội với Thanh Long bang rồi nên đương nhiên lần này không cần thiết phải trêu chọc thêm một Hoa Hồng Gai nữa.
Mộ San San cũng phải đi ngủ, đợi khi cô ấy ngủ hắn mới bỏ đi cũng không muộn, chỉ cần kịp trở về trước khi trời sáng, cùng chạy bộ với cô là được.
Lâm Phi ngồi trong phòng khách nhấn điều khiển ti vi nhưng không tìm thấy chương trình thú vị nào. Hắn đưa mắt thoáng nhìn dì Quế đang bận bịu trong bếp, tắt ti vi đi rồi đi về phía nhà bếp.
“Cậu chủ đói rồi chứ, cậu đợi một chút, cơm sẽ được dọn lên ngay, ngoài miệng cô chủ nói không làm cơm cho cậu mà lại đưa cậu về. Tôi đã nói trong lòng cô ấy có cậu mà, cậu đừng chê tôi lắm điều, nếu như cậu đã chuyển tới đây sống rồi thì sau này đừng qua đêm ở bên ngoài nữa, phụ nữ bên ngoài làm sao tốt bằng cô chủ chứ.”
Dì Quế thấy một mình Lâm Phi đi vào bếp nên không chịu được nhỏ nhẹ khuyên bảo Lâm Phi.
Lâm Phi không kìm lòng đảo mắt.
Mộ San San thực sự rất tốt, muốn mặt mày có mặt mày, muốn dáng vóc có dáng vóc, muốn khí chất có khí chất, có thể nói là muốn gì cũng có, chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt thế hiếm có. Cho dù với kinh nghiệm tình trường phong phú về cả phụ nữ trong và ngoài nước như Lâm Phi, cũng không thể tìm được người nào thắng được Mộ San San.
Nhưng vấn đề là, Mộ San San hoàn mỹ thì hoàn mỹ thật nhưng không được đụng vào, chỉ có thể chiêm ngưỡng như tượng, nếu như chơi thật chắc chắn sẽ bị chống cự mạnh mẽ, làm không tốt còn xảy ra sự cố đổ máu nữa.
Nhưng những chuyện như vậy, đương nhiên Lâm Phi sẽ không nói nhiều với dì Quế.
Dù gì đây cũng là chuyện riêng tư giữa Lâm Phi và Mộ San San. Là đàn ông mà ngay cả vợ mình cũng không làm gì được, chuyện này không thể để người ngoài biết.
Tuy nhiên, bị dì Quế dạy dỗ trước mặt vài câu, mặt mo của Lâm Phi cũng hiếm khi phải đỏ ửng.
Dì Quế chứng kiến Mộ San San lớn lên nên nói thế nào cũng xem như phụ huynh của Mộ San San. Lâm Phi kết hôn với Mộ San San nên dì Quế cũng là một nửa phụ huynh của Lâm Phi, bị phụ huynh phê bình chuyện sinh hoạt cá nhân, cho dù có hơi oan uổng, Lâm Phi cũng chỉ đành biết cười gượng cho qua.
“Dì Quế à, để con giúp dì.”
Lâm Phi không để trong lòng chuyện Mộ San San dặn dì Quế không làm cơm cho mình, dù gì cũng tại hắn đêm không về ngủ, nếu đổi lại Lâm Phi ngồi bên bàn ăn đợi nửa ngày mà Mộ San San lại đi chơi cả đêm không về, phản ứng của Lâm Phi chắc chắn sẽ còn kịch liệt hơn Mộ San San rất nhiều.
“Chuyện bếp núc vốn là chuyện phụ nữ nên làm, cậu chủ cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Dì Quế vốn định trách móc Lâm Phi mấy câu nhưng thấy Lâm Phi thật lòng biết lỗi, lại chủ động đòi giúp đỡ, dì cũng không có ý oán thán nữa mà mỉm cười từ chối ý tốt của hắn.
Đương nhiên, dì Quế càng cho rằng Lâm Phi đang cả nể vì dù gì thời đại này, phụ nữ trẻ biết nấu ăn đã rất hiếm thấy chứ đừng nói đàn ông, độ khan hiếm không thua gì gấu trúc.
“Không có gì, con cũng rảnh rỗi, hôm nay con sẽ trổ tài cho dì xem.”
Lâm Phi vừa nói vừa nhận lấy con dao trong tay dì Quế, cầm củ khoai tây trong chậu rửa, bắt đầu nạo vỏ.
Con dao Lâm Phi cầm như có linh tính hoàn toàn dính chặt vào tay hắn, chỉ trong nháy mắt, củ khoai tây sạch bóng đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Lâm Phi.
Dì Quế vốn định nhắc Lâm Phi có máy gọt vỏ nhưng nhất thời quên mất, dì ngẩn ngơ đứng nhìn Lâm Phi như nhìn người ngoài hành tinh.
“Dì Quế định làm khoai tây hầm thịt bò đúng không, vậy thịt bò đâu?”
Trong lúc dì Quế còn đang thẫn thờ, Lâm Phi đã gọt xong hai củ khoai tây, vừa cắt vừa hỏi.
“Ở, ở trong tủ lạnh, tôi, tôi đi lấy.”
Thấy Lâm Phi đã cắt được hơn nửa khoai tây, dì Quế dần tỉnh táo lại lắp bắp đáp lời rồi vội vàng đi lấy thịt bò cho Lâm Phi.
………….
Mộ San San đã thay chiếc váy ngủ lụa màu tím, để lộ một đoạn bắp chân trắng bóc gợi cảm, bước trên đôi xăng đan cao gót trong suốt đứng ở đầu cầu thang tầng hai biệt thự.
Sau khi xuống tầng không thấy bóng dáng Lâm Phi trong phòng khách, gương mặt hoàn mỹ như ngọc đột nhiên bị phủ lên một lớp sương lạnh ngàn năm khiến nhiệt độ trong biệt thự trong chốc lát giống như giảm xuống mấy độ.
Tên khốn kiếp này vẫn ngựa quen đường cũ, lừa đảo, vô lại…Đột nhiên trong đầu Mộ San San hiện lên vô số những từ ngữ liên quan tới mặt trái của Lâm Phi. Nếu như lúc này Lâm Phi chui vào trong đầu Mộ San San chắc chắn sẽ bị biển từ tiêu cực kia làm cho kinh hãi.
“Cô chủ xuống rồi, vừa hay cơm cũng nấu xong, mau tới nếm thử tay nghề của cậu chủ đi.”
Dì Quế bưng đồ ăn tới phòng khách nhìn thấy Mộ San San đứng đó không nói không rằng liền vội vàng tươi cười gọi cô.
Gương mặt lạnh lùng phủ sương của Mộ San San chợt khựng lại, tổng giám đốc Mộ trước giờ luôn tỉnh táo, cơ trí, quyết đoán trên thương trường lúc này lại không thể tỉnh táo.
“Tay nghề của cậu chủ?”
E rằng cậu chủ dì Quế nói chỉ có thể là Lâm Phi, nhưng điều khiến Mộ San San không hiểu nổi là Lâm Phi mà cô nghĩ đã nhân lúc cô thay đồ, lén lút trốn khỏi biệt thự lại có thêm một tài nghệ.
Không lẽ gã chồng hời nhà mình còn biết nấu ăn.
Mộ San San cũng giật nảy mình vì suy nghĩ này, không thể nào, không phải chứ, không đâu.
Nhưng rõ ràng dì Quế là một trong số những người trên đời này không lừa gạt Mộ San San nên trong một lúc, bộ não có IQ cao ngày thường vẫn luôn tỉnh táo, cơ trí và phân tích vấn đề rõ ràng của Mộ San San giống như một mớ hỗn độn, mơ mơ màng màng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK