Chương 267: Vu oan giá họa
Cốc!
Lâm Phi không nương tay thưởng cho Hứa Doanh Doanh cái cốc vào đầu.
“Chú à, sao chú đánh cháu?!”
Hứa Doanh Doanh đang tỏ ý khinh thường gã đàn ông trung niên mập mạp, đột nhiên bị Lâm Phi đánh vào đầu, mặt mày liền trở nên cau có.
“Mới tí tuổi đầu không học hành tử tế, ăn mặc như vũ nữ thế hả, còn nói bà cô? Cháu không lấy gương mà soi xem miệng còn hôi sữa mà đã dám tự xưng bà cô?!”
Trước mặt phó phòng Lâm hắn mà dám tự xưng bà cô, nếu là hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ thì cũng thôi đi, đó là tính cách của cô ta, Lâm Phi cũng quen rồi.
Nhưng cô nhóc Hứa Doanh Doanh dám tự xưng bà cô trước mặt hắn, rõ ràng Lâm Phi không thể chịu được.
“Người ta đã quen rồi mà.” Hứa Doanh Doanh ôm đầu khổ sở nói nhỏ.
“Đáng đời! Trời tạo nghiệt có thể tha, tự tạo nghiệt…” Thấy Hứa Doanh Doanh trước đó còn nằm trong lòng Lâm Phi thỏa mãn tuyên bố chủ quyền bị Lâm Phi dạy dỗ, Từ Kiều đắc ý. Lúc này, cô nhóc định cười nhạo Hứa Doanh Doanh để báo thù bị chặn họng trước đó, khổ nỗi còn chưa nói hết câu, cô nhóc đã bị Lâm Phi thưởng cho một cái cốc lên đầu!
Cốc!
“Chú không nói cháu sao! Nhìn cháu mặc thứ quần áo gì, mới tí tuổi đầu mà đã học đòi người ta đi tất da, sao cháu không mặc cái dài hơn một tí, khỏi mặc quần soóc, để mông trần càng mát?!”
Mặc dù không tiếp xúc nhiều với Từ Kiều nhưng cũng gặp cô nhóc này mấy lần, sau khi dạy dỗ Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi cũng không quên cho cô nhóc này một bài học.
Rõ ràng mới mười bảy, mười tám mà lại học làm người lớn, học đòi trang điểm, dẫn đầu trào lưu cơ.
Nếu như là Thẩm Bội Ni cưng nựng đi tất da chân đen, mặc quần soóc như vậy đứng trước mặt hắn, chắc chắn Lâm Phi sẽ chịu không nổi.
Hết cách rồi, Thẩm Bội Ni thực sự quá mê hoặc lòng người, dù là lúc bình thường ngồi trong văn phòng, toàn thân cô cũng tràn đầy phong tình.
Nếu như phối với tất da chân màu đen và quần soóc, chỉ nghĩ thôi cảnh tượng ấy, cậu em của Lâm Phi đã không kìm được xúc động.
Nhưng Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều hai cô nhóc một nửa thiếu nữ này mặc như vậy thực sự không có chút sức hấp dẫn nào với Lâm Phi.
Đương nhiên không phải nhan sắc của Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều không đủ.
Thực tế, mặc dù hai cô nhóc này còn chưa trưởng thành nhưng gương mặt cũng đã có nét.
Mấy năm nữa, hai cô nhóc này chắc chắn sẽ trở thành mỹ nữ hiếm có.
Chỉ là bây giờ, ngực không nở, mông không cong, ăn vận chẳng ra thể thống gì, Lâm Phi không cho hai cô nhóc này biết mặt mới là lạ.
Bây giờ Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều đang ở trong giai đoạn nổi loạn đặc biệt quan trọng, hắn càng nhẹ nhàng dạy dỗ, họ càng không coi hắn ra gì.
Đối phó với kiểu con gái nổi loạn khác người như thế này, cách duy nhất, nhanh nhất là đánh, chỉ có như vậy, họ mới không dám trở mặt, từ đó dần dần hướng họ theo hướng tích cực. Đó mới là phương pháp giáo dục có lợi với sự phát triển của con gái mới lớn.
Đương nhiên, phụ huynh thực sự sẽ không có mấy người dám cứng rắn với con, chỉ có Lâm Phi, kẻ không có quan hệ máu mủ gì với Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều mới có thể hiểu rõ tâm sinh lý con gái mới lớn lại có thể tiết chế khi ra đòn mới có thể đảm đương công việc này.
………….
Trong lúc Lâm Phi dạy dỗ Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều, gã đàn ông trung niên mập mạp không biết gọi từ đâu tới bảy tám người, cậy người đông thế mạnh định tiếp tục báo thù rửa hận trong lòng đang tiến về phía ba người Lâm Phi.
“Này nhóc, tôi là quản lý giám sát tầng hai này, tôi không quan tâm cậu chui ra từ từ chỗ nào, tôi cũng không quan tâm cậu có quan hệ gì với hai con bé này, biết điều thì mau cút cho tôi, nếu không thì…”
Rầm!
“Sau này gặp tình huống như thế này thì không cần phí lời, đạp được thì đạp, không đạp được thì chạy, hiểu chưa?” Lâm Phi một cước đá bay gã đàn ông mập tự xưng là giám sát tầng hai nhà hàng đặc sản rừng, sau đó không quên cúi đầu căn dặn Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều.
Mặc dù Lâm Phi làm không ít chuyện, giết không ít người nhưng hắn chắc chắn không phải người gây sự vô cớ, càng không phải người động tay động chân khi không rõ trắng đen.
Hồi còn ở nước ngoài, đối diện với phần tử khủng bố như hùm như hổ và bọn lính đánh thuê đối địch, rõ ràng Lâm Phi phải đuổi cùng giết tận để bảo vệ bản thân và anh em bên cạnh mới có thể có sống sót.
Nhưng bây giờ đã về nước, Lâm Phi đương nhiên phải kiềm chế bớt tính đánh giết của mình.
Không cho gã đàn ông mập tự xưng là giám sát tầng hai nhà hàng “Mỹ Thực Lâm” có cơ hội nói hết câu đã cho hắn một đạp không phải Lâm Phi không nhẫn nại, cũng không phải gã ta nói năng thô lỗ mà bởi vì Lâm Phi nhận ra có ý quấy rối Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều.
Chuyện lấy cắp túi tiền như vậy nếu là người khác Lâm Phi không dám kết luận, nhưng đối với những cô nhóc vừa lên cấp ba đã lái Mercedes-Benz, gia thế hiển hách như Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều mà nói, rõ ràng là chuyện không thể nào.
Cũng giống như lời Hứa Doanh Doanh nói, hai cô nhóc không thiếu tiền.
Trong khi đó, hai cô nhóc lại bị gã đàn ông trung niên béo mụp kia vu oan là lấy trộm ví tiền, nhìn vẻ dâm dê háo sắc lồ lộ khi nhìn hai cô nhóc của gã ta, Lâm Phi liền đoán được đại khái.
Bên cạnh có người đẹp tuyệt sắc, tổng giám đốc lạnh lùng băng giá Mộ San San, quản lý Thẩm, trưởng phòng Lăng khí chất hơn người, Lâm Phi hoàn toàn không hứng thú với hai cô nhóc còn chưa trưởng thành này.
Nhưng Lâm Phi không hứng thú không có nghĩa những gã đàn ông khác cũng không hứng thú.
Hai cô nhóc này nói thế nào cũng là hai người đẹp hiếm có trong tương lai, ăn mặc lại nóng bỏng như vậy, khó tránh khỏi dụ dỗ một vài con dã thú nào đó.
Ví dụ như gã đàn ông béo tự xưng là giám sát tầng hai nhà hàng đặc sản rừng.
Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều không có người lớn đi cùng, điều này càng làm tăng thêm quyết tâm ra tay với hai cô nhóc của gã ta.
Chỉ là, tầng hai nhiều người qua lại, gã ta không có cách nào để ra tay trực tiếp.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc gã lấy chức giám sát tầng hai ra dùng cách khác để đạt được mục đích – chiếm đoạt hai cô nhóc.
Ví dụ như vu oan giá họa!
Người như vậy không đá gã đá ai….
——————-