Chương 234: Tư duy
“Vợ à, dù gì chúng ta cũng đã kết hôn lâu vậy rồi, em có thể giảm một nửa cho anh không?” Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, Lâm Phi đang thưởng thức bờ môi mềm mại của vợ mình, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định thương lượng với Mộ San San, muốn thử thêm một lần nữa.
Mộ San San chưa kịp chuẩn bị gì đã bị Lâm Phi hôn bất ngờ, gương mặt vẫn còn đỏ bừng, thật là khiến người ta mê muội.
Đây cũng là lí do vì sao Lâm Phi còn thèm thuồng muốn Mộ San San giảm giá, hi vọng được hôn thêm một lần nữa.
Vốn đã quen với khí chất lạnh lùng không gần người lạ của Mộ San San, lúc này đây lại thấy được dáng vẻ bẽn lẽn thẹn thùng này, không đến mức nói là trăm năm mới có một lần nhưng cũng đủ để khiến người ta thổn thức khôn nguôi.
“Giảm giá?”
So với sự hưởng thụ và thèm khát của Lâm Phi, tổng giám đốc Mộ đây lại chẳng lấy làm vui vẻ gì.
Người chồng hờ của mình vô duyên vô cớ chạy đến nói muốn cùng cô ta làm một cuộc giao dịch, tổng giám đốc Mộ đây còn chưa gật đầu đồng ý thì hắn đã nhận hàng trước rồi.
Còn chưa nói đến việc nhận hàng rồi còn muốn cô ta giảm giá, giảm những một nửa! Trước tiên không nói đến chuyện Lâm Phi bất ngờ hôn cô ta, chỉ với yêu cầu giảm giá này của Lâm Phi cũng đủ khiến Mộ San San bực mình rồi.
Giảm giá thường là những món đồ chất lượng kém hoặc cần thuồn hàng đi. Nếu như thật sự giảm giá cho Lâm Phi thì tổng giám đốc cô ta chẳng khác gì hàng chất lượng kém hoặc hàng cần tống đi hay sao.
Tổng giám đốc Mộ đây không thể chịu đựng được nữa!
“Lâm Phi, vừa rồi anh nói cái gì, tôi nghe chưa rõ, anh có thể nói lại một lần nữa được không?!” Vốn dĩ gương mặt tuyệt sắc thiên hương của Mộ San vẫn còn chút ửng đỏ, vì câu nói đòi giảm giá của Lâm Phi mà bỗng chốc biến đổi, không phải là giá băng bao phủ thì cũng là ánh mắt đăm lại, gương mặt lãnh khốc.
“Ý của anh là, vợ à, em có cần anh trả thêm tiền không?” Thấy sắc mặt khó chịu của vợ mình, Lâm Phi sao dám tiếp tục yêu cầu giảm giá nữa, nên lập tức yêu cầu thêm tiền.
Giảm giá em thấy không vui thì thêm tiền là được rồi.
Không thể không nói suy nghĩ này của Lâm Phi cũng khá ổn, đây là lối tư duy quen thuộc của người trưởng thành.
Thế nhưng đây không phải là đang làm giao dịch chính thức cần ký tên nào, càng không phải là đang mua bán hàng hóa.
Với thái độ qua quýt xem cô ta như hàng hóa này của Lâm Phi, Mộ San San chịu đồng ý mới là lạ.
“Không biết phó phòng Lâm định thêm cho tôi bao nhiêu tiền?!”
“Một tệ?”
“Anh đi chết đi!”
Dù Mộ San San được giáo dục tốt từ bé và có tố chất tâm lý cực kỳ tốt thì trước câu nói thêm một tệ tiền này của Lâm Phi cũng không chịu nổi mà điên lên, cô ta vơ lấy cặp hồ sơ trên làm việc mà đập tới tấp lên đầu Lâm Phi, trong lòng cũng không kìm được mà thầm mắng hắn điên cuồng.
Tổng giám đốc Mộ cô ta được mệnh danh là “nữ thần kinh doanh” của thành phố Trung Hải, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân hình có thân hình.
Tuy Lâm Phi là chồng của cô ta, nhưng không thể đánh úp mà hôn cô ta, lại còn thêm một tệ tiền nữa được!
Mộ San San thực sự muốn kéo tai Lâm Phi mà hỏi rõ ràng một lần. Một tệ? Bố thí cho ăn mày sợ là cũng chẳng đủ.
Điều khiến Mộ San San buồn bực và tức giận nhất không phải là một tệ tiền này của Lâm Phi, mà là nét mặt hoàn hảo của Lâm Phi lúc đó, nó có thể sánh ngang với đẳng cấp của ảnh đế.
Cảm giác đó cứ như giá trị của tổng giám đốc Mộ đây thật sự chỉ đáng với một tệ thôi vậy.
“Cô vợ nhỏ bé thân yêu của anh ơi, trong túi anh có bao nhiêu tiền không phải là em không biết. Từ sau khi anh đến công ty làm việc dường như em chưa từng phát lương cho anh. Ngoài năm mươi triệu này ra, em để anh phải chi thêm một tệ cũng là gánh nặng không hề nhỏ đâu”.
Lâm Phi đáng thương, trước đây chỉ biết chạy đến phòng nghỉ của Mộ San San tắm rửa, tuy rằng đã lừa được mấy bộ quần áo từ chỗ Mộ San San, thế nhưng đó cũng chỉ là chút tiền túi nhỏ, đã biến mất cùng đống quần áo mà hắn vứt trong bồn tắm rồi.
Lâm Phi bây giờ, ngoài tấm chi phiếu năm mươi triệu mà hắn đe dọa được từ Phương Văn Hi đang nằm trên bàn làm việc của Mộ San San ra thì quả thực không tìm được mấy đồng.
“Chi phiếu anh lấy ở đâu ra?!”
Mộ San San vốn dĩ còn tưởng Lâm Phi bị chập dây thần kinh nên sáng sớm mới chạy đến đây, tìm một lý do củ chuối để hôn cô ta. Cô ta đưa tay cầm chi phiếu lên nhìn, gương mặt kiều diễm kia bỗng chốc trở nên lạnh băng.
Tổng giám đốc Mộ đây lạnh mặt lại không phải bởi tấm chi phiếu kia là giả, hoàn toàn ngược lại, chính vì tấm chi phiếu đó là thật nên cô ta mới không vui.
Nếu như là giả thì Mộ San San chắc chắn sẽ không phẫn nộ như vậy. Cô ta bị Lâm Phi chiếm lợi cũng không phải là một hai lần nữa. Nếu như Lâm Phi lấy một tấm chi phiếu giả để lừa hôn cô ta thì Mộ San San hoàn toàn không phải không chấp nhận được.
Thế nhưng, tấm chi phiếu năm mươi triệu tệ này là thật, điều này khiến Mộ San San không thể chấp nhận được.
Phẩm chất của người chồng hờ này thế nào, người làm vợ như Mộ San San biết rõ rành rành. Mộ San San không thể tin năm mươi triệu tệ này là do Lâm Phi tự kiếm được.
Nếu như Lâm Phi thực sự có khả năng như vậy thì quan hệ hôn nhân giữa cô ta và hắn chắc chắn sẽ không trở nên như thế này.
Khả năng duy nhất mà Mộ San San có thể nghĩ được là năm mươi triệu tệ này là do Lâm Phi phạm pháp mà có được, còn là trộm cắp, lừa gạt hay là cướp giật thì không nói cũng biết.
Tất nhiên chuyện này không phải là nguyên nhân lớn nhất. Với người bình thường mà nói, năm mươi triệu tệ là một con số không hề nhỏ, thế nhưng với Mộ San San, đây cũng chỉ là việc thêm mấy số không phía sau số năm mà thôi.
Điều khiến Mộ San San không thoải mái, không thể chấp nhận được đó là Lâm Phi đã ngầm giấu cô ta trữ quỹ đen!
Nhìn tấm chi phiếu năm mươi triệu tệ trong tay, Mộ San San đột nhiên hiểu ra rồi, vì sao dáng vẻ ranh ma vô liêm sỉ của người chồng hờ của mình khi trở về lại có mùi nước hoa.
Hóa ra là tiêu tiền đi chơi đây mà!
Nghĩ vậy, trong lòng Mộ San San dâng lên một cảm giác buồn phiền khó tả, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Lâm Phi, trong đó hiện lên một ánh nhìn chua xót khó tả: “Lâm Phi, anh làm tôi quá thất vọng!”
Lâm Phi cảm thấy bất lực. Tuy hắn không thể đi guốc trong bụng Mộ San San, không thể nhìn ra được nội tâm của cô ta.
Thế nhưng, điều này không có nghĩa là Lâm Phi không thể thông qua sự thay đổi trong nét mặt và ngữ điệu của Mộ San San mà đoán ra được đại khái sự thay đổi trong tâm trạng của Mộ San San.
“Lâm Phi, anh định làm cái…”
Tét!
Lâm Phi đi vòng qua chiếc bàn làm việc cỡ lớn, trực tiếp ôm eo bế vợ mình lên, không hề cho Mộ San San bất cứ cơ hội vùng vẫy hay hô hào nào, hắn đập ngay một phát vào bờ mông căng tròn của Mộ San San.
Lâm Phi đạp một phát, cả phòng làm việc liền trở nên im bặt.
Ánh mắt vốn lạnh lùng của Mộ San San bây giờ được thay thế bởi sự kinh ngạc và xấu hổ, hơn hết là không thể tin được.
Thế nhưng, dù Mộ San San có tin hay không, thì việc cô ta bị Lâm Phi vỗ mông đã trở thành sự thật rồi.
——————-