Phó cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Trung Hải, Tạ Tụng Khánh gần năm mươi tuổi, mặc bộ quân phục đang ngồi trong phòng bệnh của Trần Kỳ với vẻ mặt nặng trĩu.
Chỉ là hành động vây bắt tội phạm buôn bán ma túy như bao lần nhưng bảy cảnh sát hình sự, sáu người chết, một người bị thương nên khi nhận được điện báo từ cấp dưới, Tạ Tụng Khánh đã bất ngờ đánh rơi cả điện thoại.
Hoa Hạ không giống với nước ngoài, ở một số nước hỗn loạn, một cuộc xung đột có thể có tới mấy trăm cảnh sát hy sinh, nhưng Hoa Hạ thì khác, ví dụ như thành phố Trung Hải, trong suốt ba năm qua cùng lắm cũng mới tổn thất năm cảnh sát hình sự.
Vậy mà tối qua đã có tới sáu cảnh sát hy sinh cùng một lúc, đến đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trần Kỳ cũng bị bọn tội phạm lái xe đuổi theo truy sát. Nếu như không phải phía cảnh sát nhanh chóng phong tỏa tin tức thì e rằng lúc này phòng bệnh của Trần Kỳ sớm đã bị đám phóng viên săn tin bao vây rồi.
Sau khi sự việc được báo cáo lên trên, Ủy ban và chính quyền thành phố Trung Hải đều rất phẫn nộ.
Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Trung Hải, Trương Hướng Quần chính là người đầu tiên bị gọi đi giải trình, tới bây giờ vẫn chưa trở về.
“Tôi dám khẳng định bọn buôn ma túy này đã có được tin tức từ trước nên khi chúng tôi có mặt ở đó mới bị chúng tấn công trở tay không kịp.”
Trần Kỳ đang nằm trên giường bệnh tuy mặt mày đã tỉnh táo hơn một chút nhưng vẫn rất yếu.
Bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên căng thẳng, bọn buôn ma túy có được tin tức trước chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là trong nội bộ Cục cảnh sát có người truyền tin cho chúng.
Vừa nghĩ tới khả năng này, khuôn mặt chữ điền trầm ngâm của Tạ Tụng Khánh hình như càng thêm buồn phiền. Chuyện lần này vốn đã tồi tệ lắm rồi, nếu như trong nội bộ cảnh sát có nội gián thì cả Cục cảnh sát thành phố Trung Hải sẽ không thể nào ngóc đầu lên nổi.
Mất mặt vì chuyện này để sau, cái trước mắt là bắt buộc phải có người đứng mũi chịu sào, xử lý không tốt có khi đến mũ ô sa của Tạ Tụng Khánh cũng không giữ nổi.
Bởi vì ông là người phê duyệt hành động lần này, mà bản thân Tạ Tụng Khánh cũng là phó cục trưởng phụ trách truy bắt tội phạm ma túy và một số vụ án hình sự.
Nếu như không thể giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn thì khả năng Tạ Tụng Khánh bị lôi ra chịu trách nhiệm là rất cao.
“Cháu nghỉ ngơi cho tốt, chuyện công việc không cần nghĩ nhiều, cho dù thế nào bác cũng sẽ cho cháu một lời giải thích thỏa đáng. Bác còn phải đi thăm sáu người anh em đã hy sinh, có thời gian sẽ lại tới thăm cháu.”
Nói rồi, Tạ Tụng Khánh liền đứng dậy đi khỏi.
Trần Kỳ cố gắng ngồi dậy, run rẩy nói: “Phó Cục trưởng Tạ…”
“Được rồi, bác biết cháu muốn nói gì, chút chuyện nhỏ này không đánh gục được bác Tạ đâu. Ngược lại là cô nhóc cháu đó, có bạn trai cũng không nói với bác. Nếu không phải lần này bác tới bệnh viện thăm cháu, chưa biết chừng còn bị cháu giấu dài dài.”
Tạ Tụng Khánh và bố Trần Kỳ là chiến hữu nên lúc này ông mới nén nỗi muộn phiền, mỉm cười trêu đùa Trần Kỳ: “Lần trước bác uống rượu với bố cháu, ông ấy còn nhờ bác nhanh chóng tìm nhà chồng cho cháu mà không ngờ cháu đã có bạn trai rồi. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, bác thấy cậu nhóc Tiểu Lâm đó rất hoạt bát, cháu nhất định phải bớt khó tính đi, cố gắng mà giữ lấy cậu ấy để sớm ngày đi đăng kí kết hôn.”
“Bạn trai gì chứ, Tiểu Lâm gì chứ, bác Tạ đang nói lung tung gì vậy ạ?”
Gương mặt xinh đẹp của Trần Kỳ đỏ ửng lên, cô không sao ngờ được Tạ Tụng Khánh nghiêm nghị, oai phong ngày thường lại trêu đùa cô như vậy.
“Hiếm khi thấy cháu cũng đỏ mặt, xem ra thực sự đang hẹn hò rồi, lần này chiến hữu kia của bác có thể chữa được tâm bệnh rồi.”
Trần Kỳ xinh đẹp thì xinh đẹp thật nhưng khổ nỗi tính cách hơi nóng nảy nên hai sáu, hai bảy tuổi rồi vẫn chưa có một đối tượng nghiêm túc. Cũng vì chuyện hôn nhân của Trần Kỳ mà bố cô không ít lần lải nhải bên tai Tạ Tụng Khánh.
Tạ Tụng Khánh cũng từng thử giới thiệu một vài người trong cục cảnh sát cho Trần Kỳ nhưng cô nổi tiếng cả thành phố Trung Hải này vì tính nóng như lửa nên vừa nghe thấy đối tượng xem mặt là cảnh sát Trần, không ít cảnh sát còn chưa gặp mặt mà đã rút lui giữa chừng rồi.
Tạ Tụng Khánh cũng từng thử giới thiệu cho Trần Kỳ những thanh niên tài giỏi ngoài ngành nhưng chẳng có nấy một người chịu nổi “danh tiếng” của Trần Kỳ, mà Trần Kỳ cũng một mức chối từ chuyện mối mai.
Vì chuyện hôn nhân đại sự của Trần Kỳ, Tạ Tụng Khánh cũng tốn không ít công sức.
Kết quả, bác sĩ trong bệnh viện lại nói với Tạ Tụng Khánh, Trần Kỳ được người thân tên Lâm Phi đưa tới bệnh viện. Chuyện này đối với Tạ Tụng Khánh mà nói có thể xem như tin tốt duy nhất trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua.
Tạ Tụng Khánh biết rất rõ gia cảnh của Trần Kỳ, Trần Kỳ là con gái một nên đương nhiên không có anh trai hay em trai gì đó.
Lâm Phi đã tự xưng là người nhà của Trần Kỳ, đương nhiên Tạ Tụng Khánh sẽ nghĩ hắn chính là bạn trai Trần Kỳ.
Trong khi đó, lúc Tạ Tụng Khánh thăm dò Lâm Phi, hắn cũng giới thiệu mình là bạn của Trần Kỳ. Điều này càng khiến suy đoán của Tạ Tụng Khánh càng thêm chắc chắn.
Tạ Tụng Khánh thấy rằng chắc chắn Lâm Phi sợ uy quyền của Trần Kỳ nên không dám để lộ quan hệ yêu đương giữa hai người nên mới nói là quan hệ bạn bè.
…………..
“Tên họ Lâm kia, anh đã nói lung tung gì với bác Tạ rồi, có tin tôi xé nát cái miệng rách của anh không?”
Sau khi Tạ Tụng Khánh đi, hai má Trần Kỳ ửng đỏ, rất nhanh sau đó cô đã nghĩ ra Tiểu Lâm mà Tạ Tụng Khánh nói là ai nên ngay lập tức gọi điện hỏi tội Lâm Phi.
Lâm Phi đang trên đường tới tập đoàn Mộ Thị đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Kỳ, hắn còn tưởng cô muốn cảm ơn hắn đã cứu mạng và chăm sóc cô đêm qua.
Nhưng hắn không ngờ được vừa nhấc máy, giọng nói giận dữ mang theo ý chất vấn liền vọng tới. Qua giọng nói này, thậm chí Lâm Phi có thể đoán được lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Trần Kỳ đang cau lại đầy sát khí.
“Trần Kỳ, cô uống nhầm thuốc rồi sao, tôi còn chẳng biết bác Tạ cô nói là ai thì có thể nói gì với ông ta, tôi thấy tối qua đám buôn ma túy đó đã đánh hỏng não cô rồi đúng không?”
Mặc dù giọng điệu của Trần Kỳ đầy oán trách nhưng lại rất quả quyết, chắc hẳn đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm nên lúc này Lâm Phi cũng không có ý khách khí với Trần Kỳ mà không nể tình lên tiếng phản bác.
Dù có nói thế nào, Lâm Phi cũng cứu Trần Kỳ một mạng, ở bên cô cả tối, lại còn mất một chiếc Ferrari. Mặc dù có chút tổn thất nhưng dù gì cũng chỉ là chiếc xe đua.
Nể tình Trần Kỳ còn bị thương nặng hôn mê nên món nợ này Lâm Phi cũng không định tìm cô tính sổ nhưng không ngờ, cô Trần Kỳ này không những không cảm kích mà ngược lại còn gọi điện tới hỏi tội.
Đây là còn nói chuyện điện thoại, nếu như Trần Kỳ đứng trước mặt Lâm Phi thì hắn sớm đã tét một cái vào mông cô rồi.
Còn về chuyện tại sao không đánh vào mặt, một là dù gì Trần Kỳ cũng là một đồng chí cảnh sát nên ít nhiều gì cũng phải nể mặt bên cảnh sát, hai là đánh mặt đâu đã tay bằng đánh mông.
Nếu như Trần Kỳ biết, lúc này Lâm Phi đang suy nghĩ như vậy, cô sẽ đặt điện thoại xuống ngay lập tức, không màng cơ thể yếu ớt vừa làm phẫu thuật xong mà xông tới liều mạng với Lâm Phi.