Mặt trời lặn, ngả về phía tây.
Hắc Tử, con cảnh khuyển già đã chạy ngoài trời một ngày, lê tấm thân mệt mỏi trở về cũi, lặng lẽ đợi món thịt bò, đùi gà và rau tối nay.
Nó là chú chó lập nhiều chiến công đã đạt bằng khen hạng 2. Đương nhiên, nó được nhà nước trợ cấp, có chỗ ở trong toà nhà cảnh sát, có người phục vụ cơm nước ăn ngày. Đã thế, tiêu chuẩn một ngày đúng 75 tệ, mặc kệ mưa gió.
Hầu Nhạc Gia vỗ đầu Hắc Tử, lê tấm thân mệt mỏi trở về văn phòng của Đội Cảnh sát Hình sự, đun một nồi nước, pha một bát mì gói, xé một miếng xúc xích giăm bông ăn ngấu nghiến.
Ăn được nửa bữa thì chuông điện thoại reo.
“Xin chào?” Hầu Nhạc Gia cau mày.
Đầu bên kia điện thoại, có một giọng nữ nhẹ nhàng nói: "Đội trưởng Hầu? Tôi thuộc phòng lưu trữ dấu vân tay của Đội cảnh sát hình sự. Hôm nay, có một điều tra viên ở chỗ anh đã hỗ trợ tra ra một vụ án. Tôi sẽ gửi cho anh chi tiết bây giờ, anh có thể bắt đầu xác nhận ... ”
Hầu Nhạc Gia ngạc nhiên ‘ừ’ một tiếng, cúp điện thoại, rồi vội vàng mở hệ thống thông tin nội bộ ra xem.
Chỉ sau hai cái liếc mắt, Hầu Nhạc Gia ném mì gói xuống, hai ba bước đã bước ra khỏi cửa, nói: “Lão Bình, điểm danh mấy người đi cùng tôi, đi bắt người.”
Ông ta luôn có thói quen dẫn đầu cho dù bây giờ đã lên tới chức đội trưởng.
Lão Bình vừa nghe thấy trong miệng đã hô hào gọi cảnh sát hình sự của đội lên đường, còn không quên cầm lấy áo khoác hỏi: “Vụ án gì?”
“Vụ án cướp năm ngoái 715. Theo kết quả là người đàn ông đang ở trong lâm trường Tô Sơn, gã ta là công nhân của lâm trường, và gã vẫn có hồ sơ chấm công sáng nay." Hầu Nhạc Gia vừa đi vừa nói: "Đường qua đó không dễ đi, vậy lên xe bán tải đi."
" Được rồi! " Lão Bình đáp lại, chậc chậc hai tiếng: " Tên tiểu tử này ẩn trong bóng tối đã lâu, lâm trường năm nay có kết nối Internet nên lấy được dấu vân tay hay sao?"
Bây giờ nhiều các doanh nghiệp công nghiệp và khai thác mỏ được yêu cầu cài đặt và kết nối các hệ thống sinh trắc học, chẳng hạn như các mỏ than thậm chí đến mức phải cài đặt hệ thống quét tròng mắt.
Tuy nhiên, Hầu Nhạc Gia lắc đầu: "Dấu vân tay đã có trên Internet từ lâu, hôm nay mới khớp được, bắt người trước cái đã."
Mấy người chạy nhanh xuống lầu, lão Bình khởi động xe bán tải, lại thở dài một hơi, hỏi: "Muốn hay không để Hắc Tử cùng đi? Công việc trên lâm trường nói không chừng cần dùng đến?"
Hầu Nhạc Gia nhìn về phía chuồng chó, Hắc Tử đang nhai chân gà, ăn rất ngon lành, ông không khỏi do dự: “Quên đi, Hắc Tử rất mệt, để nó nghỉ ngơi đi, chúng ta đi kiểm tra tình hình trước.”
Lão Bình xoa xoa phần eo đau nhức, mỉm cười, vặn chìa khoá lái xe.
Xe bán tải chạy trên núi.
Gập ghềnh như người chạy bộ.
Rạng sáng.
Trời vừa rạng sáng, nghi phạm đã ký vào biên bản thẩm vấn.
Những công nhân lâm trường ở độ tuổi đôi mươi chỉ có chút nhận thức về phản trinh sát, thứ đó phần lớn học được qua phim truyền hình hay thời sự. Ban đầu, tên này vẫn còn khá cứng đầu, nhưng thời gian sau đó bị mấy cảnh sát chuyên nghiệp nắm mũi kéo đi.
Hầu Nhạc Gia, người ở lại qua đêm, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có một chút tia sáng léo lên trong bóng tối.
Cướp tài sản là một trong 8 tội danh nghiêm trọng được quy định trong luật hình sự, nhóm tội phạm nghiêm trọng phần lớn sinh ra từ hành động này. Cảnh sát luôn coi trọng những trường hợp như vậy. Năm ngoái, để phá án, Hầu Nhạc Gia đã ngày đêm không ngủ chạy ngược xuôi phá án, cũng không tìm được manh mối hữu ích nào ...
Lần này, ông ta đã có thể phá án và bắt được người một cách thuận lợi, thì Hầu Nhạc Gia, vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự này đã cảm thấy vô cùng tự hào.
Sau khi suy nghĩ, Hầu Nhạc Gia lấy điện thoại di động ra và gọi cho Hoàng Cường Dân thuộc Đội Cảnh sát Hình sự huyện Ninh Đài bên cạnh.
Chuông reo ba lần.
“Tôi cảm ơn, đội trưởng Hoàng.” Giọng của Hầu Nhạc Gia chân thành.
Hoàng Cường Dân có chút sững sờ: “Tôi lại khiêu khích gì anh sao?”
“Không, nghiêm túc, cảm ơn anh.” Giọng của Hầu Nhạc Gia trở nên chân thành hơn một chút. Cuộc gọi đơn thuần chỉ vì muốn cảm ơn, không phải cuộc gọi trao đổi chung chung như bình thường.
Hoàng Cường Dân cười ha ha: "Cảm ơn vì cái gì?"
“Anh không biết?” Hầu Nhạc Gia sững sờ một lúc, sau đó nở nụ cười khó hiểu. Sau khi cười xong, ông nói ra việc phòng quản lý dấu vân tay cung cấp, và quá trình mình bắt nghi phạm cho Hoàng Cường Dân Nghe: “Nói về vụ án này, cũng rất nhỏ, hôm sau nạn nhân mới gọi điện báo cảnh sát nhưng đêm hôm đó trời đổ mưa, rất nhiều chứng cứ đều không tìm được, đương nhiên nghi phạm cũng thả lỏng cảnh giác và nghĩ rằng chúng tôi đã quên chuyện này, ha ha… ”
Lần này, đến lượt Hoàng Cường Dân im lặng.
Sau một vài giây, Hoàng Cường Dân chậm rãi nói: “Vậy là anh đã giải quyết xong một vụ án trộm cướp tồn đọng?”
“Đúng vậy. Tôi tự tay bắt được. Cảm ơn anh đã kiểm tra dấu vân tay cho tôi, khi nào rảnh sẽ mời anh một bữa tạ ơn.” Hầu Nhạc Gia kết thúc cuộc gọi mà miệng vẫn nở nụ cười tươi rói.
Hoàng Cường Dân cầm điện thoại, bỏ lại vào túi, xoay người đi lên tầng bốn, là phòng làm việc của Đội Khoa học Hình sự.
Thay vào đó, ông ta muốn nhìn xem đám người ngày thưởng hở ra cái là kêu khổ, đã tìm ra manh mối vụ án kia như thế nào.
Phòng kiểm tra dấu vết.
Nghiêm Cách cầm tách trà bốc khói nghi ngút vừa uống trà nóng vừa đánh giá dấu tay trước mặt: "Mờ quá, trên da có dấu sơn, cậu nghĩ sao, hiện tại thu thập xong dấu vân tay? ... "
"Nghiêm Cách! Vương Chung! Các người giỏi nhỉ!” Hoàng Cường Dân nhìn xung quanh, đôi mắt sắc lạnh như một con mèo hoang.
“Đội trưởng Hoàng.” Hai nhân viên kiểm tra dấu vết giật mình đứng dậy.
“Các người mỗi ngày đều quá nhàn nhã vậy sao?” Giọng điệu của Hoàng Cường Dân nghiêm nghị.
Hai nhân viên giám định dấu vết hoảng sợ. Mình đã làm điều gì không đúng sao? Ngày nào cả phòng chả làm việc như vậy, đã bao giờ bị la mắng đâu...
Trong đội cảnh sát hình sư, phòng giám định dấu vết rất ít khi bị Hoàng Cường Dân ‘huấn luyện quân sự’, cũng chính vì vậy bọn họ càng khó thích ứng với sự nghiêm khắc Hoàng Cường Dân.
"So khớp dấu vân tay là chuyện tốt, nhưng không biết trước hướng thượng cấp báo cáo? Tổ chức kỷ luật của các người ở đâu?" Lông mày của Hoàng Cường Dân cũng cau lại, tức giận giống như muốn giết chuột.
Nghiêm Cách và Vương Chung ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng thời lắc đầu.
Nghiêm Cách nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta tìm ra dấu vân tay trùng khớp khi nào vậy?”
Lần này Hoàng Cường Dân thực sự khó hiểu, suy nghĩ một lúc, ông ta nói: “Huyện Long Lợi vừa phá một vụ án trộm cướp, là án tồn đọng, và đã tìm ra nghi phạm thông qua so sánh dấu vân tay. Lão Hầu còn gọi điện cảm ơn tôi, không phải hai người làm sao? "
"Không." Lão Nghiêm và Tiểu Vương lại lắc đầu, có chút khó khăn.
“Tìm người để hỏi.” Hoàng Cường Dân dứt khoát ngồi xuống.
Hiện tại, ông ta dâng lên một chút cảm giác như phá án, cực kỳ muốn biết kết quả, hoặc là tìm ra một con đường đúng đắn.
Nghiêm Cách và Vương Chung đành phải tự mình đi gọi điện thoại.
Những người làm công tác kiểm tra dấu vết thường có nhiệm vụ phụ trợ việc điều tra, việc hỏi thăm là điều bình thường.
Một lúc sau, cả hai cúp điện thoại rồi quay qua nhìn Hoàng Cường Dân.
Hoàng Cường Dân nhìn vào mắt hai người, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc. Biểu cảm của hai người nghiêm túc đến mức đầu Hoàng Cường Dân nghĩ đến vô vàn tình huống.
“Tin tức tôi nhận được đây.” Lão Nghiêm ho khan hai tiếng, đi đến chỗ Hoàng Cường Dân, ánh mắt vô thức lướt tới vị trí phòng khám của bác sĩ pháp y, nói: “Hẳn là Tiểu Giang của đội chúng ta đã làm phép so sánh dấu vân tay, Giang Viễn. "
"Giang Viễn ... đội nào? " Nhất thời, Hoàng Cường Dân không nghĩ ra ai. Ông ta là đại đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, nên cấp dưới của ông ta bao gồm toàn bộ đội cảnh sát hình như, như đội huấn luyện chó nghiệp vụ, đội hình sự và đội chống ma túy. Toàn đội cả chó lẫn người lên tới cả mấy trăm, nên không có ấn tượng với một tên cảnh sát mới là bình thường.
Tiểu Vương nói: “Đó là bác sĩ pháp y mới tới, một người rất cao.”
“Nếu cậu nói như vậy thì tôi nhớ ra rồi.” Chỉ sau khi nói về dáng người thì Hoàng Cường Dân mới nhớ ra người đó. Quả thật, cấp dưới của ông ta lên tới cả trăm người, nhưng chỉ phòng pháp y là lâu lâu mới thay đổi một hai người, mặt khác, chiều cao của Giang Viễn có ấn tượng khá mạnh.
Nói xong, cả ba lại chìm vào im lặng.
Nghiêm Cách và Vương Chung, là hai nhân viên kỳ cựu trong việc lần theo dấu vết, nên trong đầu họ lúc này khá mơ hồ - giúp các đơn vị khác kiểm tra dấu vân tay là một việc, còn việc tìm khớp được dấu vân tay mà các đơn vị khác không thể làm được lại là một chuyện khác.
Tóm lại, việc hộ trợ phá án bằng cách đối chiếu dấu vân tay khó không phải chỉ vì dấu vân tay phức tạp mà có thể do cơ sở dữ liệu trên hệ thống của đơn vị đó còn chưa đầy đủ. Hiện nay, kể cả hệ thống lưu trữ dấu vân tay của quốc gia còn chưa hoàn thiện, nên cơ sở dữ liệu mà đơn vị cấp tỉnh lấy ra đối chiếu chỉ có một phần.
Vì vậy, hầu hết cảnh sát kiểm tra dấu vết đều kiểm tra dấu vân tay trước tiên sẽ đối chiếu với hệ thống lưu trữ dấu vân tay do mình quản lý, nếu không được sẽ điều tra diện rộng trên địa bàn, như chỗ cấp giấy đăng ký xe, hay làm căn cước công dân. Nếu vẫn còn chưa điều tra được, sẽ nhờ đến sở cấp tỉnh, xin hỗ trợ điều tra, mời các đơn vị càng đồng loạt đối chiếu.
Công việc đối chiếu dấu vân tay trên hệ thống giữ liệu là việc mà lão Nghiêm và tiểu Vương am hiểu nhất. Nhưng một người chỉ dùng ‘mắt thường’ đối chiếu điểm giữa dấu vân tay thì họ rất ít thấy.
“Đi nhìn một chút.” Hoàng Cường Dân đứng dậy và đi ra ngoài, Lão Nghiêm và Tiểu Vương đi theo không do dự.