Mục lục
Pháp Y Quốc Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ ngọ.

Sau khi về nhà ngủ được một chút, Giang Viễn lập tức chạy về Đội Cảnh sát Hình sự.

Hắn vừa mới bước vào sân đã có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.

Vài người trong đội 1, đội 2 đang đứng bàn tán, mà mặt mũi ai nấy đều lo lắng. Hắn vội vàng bước qua, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Quân hàm cảnh sát khác với quân hàm trong quân đội, dưới lớp áo sơ mi trắng thì chức vị lãnh đạo không quan trọng, kể cả trưởng công an huyện, quân hàm cảnh sát đều dựa vào thâm niên.

Có nghĩa, đối với cảnh sát bình thường, người có tuổi thường mang ý nghĩa thành phần chút chốt.

Giống như vụ án nghiêm trọng đang điều tra, nếu giao cho một nhóm thanh niên, thì trong lòng ai nấy đều không chắc chắn.

Bản thân Giang Viễn là một thanh niên, ngay cả cảnh khuyển trong đội còn không thân không quen, người có thân phận mà hắn nói chuyện nhiều nhất trong đội hình sự vẫn chỉ có Hoàng Cường Dân.

Ngô Quân còn chưa trở lại, nên Giang Viễn cũng không muốn trở về phòng làm việc chịu đựng áp lực, mà đi thẳng tới đội cảnh khuyển.

Tình trạng trong này cũng thế, con cảnh khuyển Đại Trạng đã mệt mỏi cả đêm, đang nằm trong ổ của mình nghỉ ngơi, đôi tai so với ngày thường cụp xuống khá thấp.

Lý Lỵ đang bận trong phòng bếp. Nhìn xuyên qua cửa sổ phòng bếp còn có từng tia nắng buổi sáng, nó phản chiếu bóng hình duyên dáng bên trong. Từng động tác của bóng hình ấy vô cùng dịu dàng, khiến người nhìn tặc lưỡi than eo nhỏ chân dài.

“Giang Viễn?” Rốt cuộc Lý Lỵ cũng quay lại, khuôn mặt giống như Rottweiler của cô ấy lập tức phá tan mọi ấn tượng trước đó.

“Gâu.” Rottweiler Đại Tráng thật cũng kêu lên.

“Đại Tráng, ngồi xuống.” Lý Lỵ vẫy tay, rồi quay qua hỏi lại Giang Viễn: “Hôm qua cậu cũng thức khuya sao?”

Giang Viễn nói: “Sáng nay, tôi chợp mắt được một tiếng rồi, đang định tới chỗ cô làm bát cơm rang. "

Lý Lỵ mỉm cười, lông mày rậm rõ ràng nhướn lên, nói: "Tiện thể làm luôn cho tôi một bát. Tôi đến cả cơm chó còn làm không được, nên vừa rồi nghĩ có nên nướng lại cái đùi gà không... "

Đại Tráng hướng mắt nhìn về phía Lý Lỵ, rồi lập tức nằm xuống nghỉ ngơi.

“Tôi sẽ làm cơm rang.” Giang Viễn nói, xắn tay áo bắt đầu.

Cơm rang của Chú Thập Thất không chỉ tiết kiệm nguyên liệu mà còn làm rất nhanh, chẳng khác gì ông hoàng chợ đêm.

Giang Viễn nhanh chóng nấu một nồi cơm rang, thuận tiện pha một ấm trà ở ngay trong phòng bếp.

Kỹ năng pha trà có được từ di sản của Tiết Minh, nó là một phần trong kỹ năng cắm trại, nhưng mà pha một ấm trà cũng chẳng biết lấy gì để khen.

“Chờ một chút, tôi cũng sắp làm xong cơm chó rồi, hơi nhiều thịt, với lại một số đồ nấu hơi lâu.” Lý Lỵ giải thích.

Giang Viễn đặt cơm rang lên bàn, rồi đặt thêm một ấm trà nữa nói: “Có thể sờ vào con chó được không?”

“Nếu không sợ bị cắn, vậy thì cậu cứ sờ đi.” Lý Lỵ kéo tay áo của cô ấy, hù dọa Giang Viễn một câu.

Nếu chỉ nhìn cánh tay chứ không nhìn mặt, thực ra cánh tay của Lý Lỵ khá đẹp, hơi giống một vũ công, trắng trẻo và hồng hào, mảnh mai kèm theo một chút cơ bắp. Điều này làm cho những vết sẹo trên đó khá bắt mắt, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì những vết sẹo đó không quá nặng, mà nó còn tăng thêm chút hấp dẫn, khiến cho đám mày râu chỉ muốn đứng ra che trở…

Giang Viễn đánh giá độ sâu của vết sẹo từ kinh nghiệm của bác sĩ pháp y, trong lòng thoáng yên tâm hơn một chút, nói: “Vậy thì tôi sẽ chạm vào thử.”

Nói xong, Giang Viễn đứng dậy, đi đến bên cạnh Đại Tráng, háo hức muốn thử.

Nhìn thấy vậy, Lý Lỵ phải hét lên: “Đại Tráng, cho sờ.”

Lỗ tai Đại Tráng lập tức rũ xuống, thân thể duỗi ra, cái đuôi cũng từ từ lắc lư.

Giang Viễn đưa tay ra sờ lên đầu của Đại Tráng, hơi dùng sức một chút, thì nó đã nhắm mắt lại hưởng thụ.

Loài chó Rottweiler, đầu hơi trọc, nên xoa cứ trơn trượt rất đã. Lông nó hơi thô, nhưng rất mượt, kèm theo hàm răng sáng bóng.

“Chó đã được huấn luyện qua, khiến người sờ có cảm giác khang khác.” Giang Viễn khen ngợi. Con chó này, lúc hung như thì như lửa bùng cháy, nhưng khi dịu dàng chẳng khác gì mấy tên ‘liếm chó’, thỉnh thoảng còn há mồm lộ ra đầu lưỡi, trông vô cùng đáng yêu.

“Đến giờ ăn rồi.” Lý Lỵ hai tay bưng một bát cơm chó lớn đi ra.

Khác với mọi khi, bữa ăn cho chó hôm nay có thêm rất nhiều thịt bò, mỗi miếng to cỡ hạt đào, đó là phần thưởng cho sự vất vả của nó cả tối hôm qua. Ngoài ra, tỷ lệ thịt gà và rau cũng khá nhiều, có cảm giác phần ăn hơi vượt tiêu chuẩn.

“Để tôi bê cơm rang lên.” Giang Viễn tự giác bưng chảo cơm rang bình quân mỗi người 8 tệ ra, rồi rót thêm hai cốc trà nóng, sau đó ngấu nghiến ăn suất cơm thuộc về mình, thỉnh thoảng uống thêm ngụm trà.

Chú chó Rottweiler bên cạnh cũng từ tốn ăn phần ăn của mình. Nhìn qua, nó giống như không thoải mái, thêm một chút không nỡ bỏ, giống như nó đã từng thử bỏ một lần, từng phản kháng lại, nhưng cuối cùng vẫn bị thuần phục, chẳng khác gì tên ‘liếm chó’.

Giang Viễn thấy đáng thương nên nói với Lý Lỵ: "Hôm nay tôi xào nhiều cơm, cho Đại Tráng thêm một chút nhé? Tôi chỉ dùng dầu và trứng, gia vị rất ít ..."

"Cậu không ăn thì cho tôi, chó không thể ăn cơm rang được. ” Lý Lỵ lấy đi cơm chiên thừa của Giang Viễn không chút ghét bỏ, vì ăn rất ngon.

Giang Viễn chỉ có thể sờ sờ đầu của Đại Tráng, sau khi ăn xong bèn đứng dậy trở về phòng làm việc.

Ngô Quân đã đến rồi, dụi dụi mắt, ngồi xổm trước bếp điện, đang nấu gì đó.

Ông đã lớn tuổi rồi, thức khuya làm nhiệm vụ vô cùng phá sức, thức khuya khám nghiệm lại càng kinh khủng hơn.

“Giang Viễn đến rồi à.” Ngô Quân chào hỏi.

“Cháu đến đội cảnh khuyển làm một bữa cơm, ngài ăn chưa?” Giang Viễn hỏi.

"Có chút đầy bụng, không muốn ăn. Dạ dày cũng không thoải mái." Ngô Quân ngoắc ngoắc nói: "Thôi không nhắc nữa, vào đây ăn quả trứng gà luộc đi."

Ông thổi cho khói tản ra, dùng thìa vớt quả trứng gà luộc màu đỏ, để lên trên bàn rồi ra hiệu cho Giang Viễn cầm lấy ăn.

Giang Viễn ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này là sao?”

“Nếu gặp người chết, nhớ ăn một quả trừng gà màu đỏ để tránh tà. Không có gì đặc biệt.” Ngô Quân cũng cầm lấy một quả trứng cho mình, lột ra rồi ăn.

Khi trứng nguội một chút, Giang Viễn cũng lột trứng ra, từ từ nhấm nháp.

Hương vị của trứng luộc giống như bình thường, và vẫn để lại một đống vỏ.

“Trước đây, nếu có người chết, căng tin sẽ luộc trứng gà sẵn.” Ngô Quân vừa nói vừa ăn trứng.

“Tại sao bây giờ lại không làm nữa?”

“Có rất nhiều người chết, nhà ăn ngại phiền phức.” Ngô Quân nói: “Hiện nay có ít vụ án mạng hơn, nhưng toàn kiểu chết không bình thường. Động một chút là nhảy lầu hoặc uống thuốc trừ sâu tự tử. "

Khi Ngô Quân ăn hết quả trứng luộc, ông ta nói tiếp:" Nhanh chóng hoàn tất hồ sơ, hôm nay bận đấy. Nếu không tìm được manh mối, cả đêm cũng đừng mong được ngủ.”

“ Được rồi. ” Tâm trạng của Giang Viễn trở nên nặng nề hơn.

Áp lực phá án của đội cảnh sát hình sự là khó khăn và nặng nề nhất, khiến con người ta khó chịu vô cùng.

Án mạng có 72 giờ hoàng kim. Hay chính xác hơn, thời gian 3 ngày từ lúc xảy ra vụ án là quan trọng nhất, cũng là khoảng thời gian thuận tiện nhất để phá án.

Đương nhiên, thời gian này có căn cứ khoa học cụ thể.

Mặt khác, thời gian càng ngắn thì tang vật, vật chứng càng nhiều, càng dễ phát hiện thông tin liên quan đến vụ án. Kể cả người phát hiện, người biết chuyện, hay quy luật quá khứ, thì kết quả trong 72 giờ luôn rõ ràng và chuẩn xác nhất, còn càng về sau mức độ càng giảm.

Ngoài ra, trong ba ngày đầu tội phạm cũng là đối tượng manh động nhất, tâm lý mất ổn định nhất.

Không cần biết trước khi gây án có chuẩn bị gì, chuẩn bị kỹ càng thế nào nhưng sau khi gây ra vụ án, thì ba ngày tiếp theo tâm lý nghi phạm sẽ mất ổn định. Tóm lại, tâm lý chịu đựng ảnh hưởng nghiêm trọng, bản thân luôn trong tình trạng cân nhắc hậu quả. Tuy nghi phạm cố tình che dấu, cố tình lẩn trốn, nhưng vẫn liên tục nghe ngóng tình hình, tất nhiên việc này phải liên lạc với phía bên ngoài, nên khoảng thời gian này dễ bị bắt nhất. Thời gian này qua đi, tâm lý tội phạm dần trở nên ổn định, địa điểm ẩn núp cũng thiên biến vạn hóa, mà kể cả điều tra ra, bắt được cùng thẩm vấn sẽ gặp phải vô vàn khó khăn.

Với lại, cảnh sát phụ trách vụ án này sẽ phải đối mặt với mệt mỏi chồng chất theo từng ngày.

Trong môi trường ngày nay, áp lực giải quyết các vụ án mạng ngày càng đè nặng. Những cảnh sát phụ trách vụ án phần lớn đều thức đêm ra trận, cố gắng kiên trì tình trạng mệt nhọc trong hai ba ngày sau đó.

Nếu có thể bắt được kẻ tình nghi trong vòng 3 ngày đó, dù nhóm cảnh sát có phải nghiến răng chịu đựng, thì bọn họ vẫn kiên trì thẩm vấn được. Còn nếu không bắt được người, sẽ được nghỉ ngơi giải tỏa, nhưng sau đó thời gian bỏ ra sẽ gấp bội.

Đối với vụ án mạng mới ở huyện Ninh Đài, đã 24 giờ trôi qua mà không tìm thấy thêm được manh mối nào, đây chắc chắn là một xu hướng đáng lo ngại.

“Kết quả đối sánh DNA của sợi lông không tốt lắm.” Vương Chung nhận được tin tức rất sớm, bèn lặng lẽ chạy đến phòng pháp y.

Giang Viễn hỏi: “Không phải đã tìm thấy chủ sợi lông sao?”

“Đã tìm thấy nghi phạm, nhưng có bằng chứng ngoại phạm.” Vương Chung nhỏ giọng nói: “ Nghi phạm làm tiếp viên ở KTV, đã từng bị đội trị an xử lý. Lúc sự việc phát sinh thì nghi phạm vừa lúc tiếp khách ở nơi khác. "

"Nghi phạm ra ngoài tiếp khách, làm sao lại có lông mu lưu trên người bị hại?" Giang Viễn suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề mấu chốt.

Vương Chung mỉm cười, rồi tiếp tục nhỏ giọng giải thích: "Sáng hôm đó, cô ta ở với người bị hại, nhận lấy 500 tệ rồi lái xe đến tỉnh thành. Cảnh sát giao thông có cung cấp hình ảnh cho chúng ta, đúng là bản thân cô ta lái xe trên đường cao tốc, hơn nữa bên cạnh cô ta còn có người.…"

"Bằng chứng ngoại phạm quá đầy đủ?" Ngô Quân có chút tò mò: "Cô ta ra ngoài tiếp khách, sao còn dẫn theo người đi làm gì?"

"Một lúc hai người, mỗi người 2.000 tệ." Vương Chung dơ hai ngón tay lên.

Ngô Quân tặc lưỡi: "Tỉnh thành đúng là tỉnh thành, giá cả tăng một phát gấp 4 lần."

"Thú chơi đặc biệt thì giá cũng phải khác." Vương Chung uốn nắn.

Ngô Quân lắc đầu: "Đúng là người với người chẳng giống nhau. Hiện tại tôi và tiểu Giang cùng làm việc, mỗi lần ra ngoài cả hai toàn ở cùng một chỗ, mà tiền lương chẳng tăng thêm một xu nào."

Vương Chung theo không kịp lối suy nghĩ nhảy vọt, chỉ ngơ ngác nhìn lại Giang Viễn rồi nói: "Tất cả mọi người trong đơn vị đều đổ dồn vào mà chẳng cho ra kết quả gì, từ dấu vân tay đến dấu vết đều không cho ra cái gì. Người chết ở tiểu khu quá lỗi thời, xung quanh không có nhiểu camera giám sát, video thu được chẳng thể sử dụng, còn bên phía người thân vẫn chưa điều tra xong. Nhưng tôi đoán khó mà ra được manh mối nào ... "

"Giờ phải làm sao? "Lực chú ý của Giang Viễn vẫn là vụ án, đây là vụ án mạng thứ 2 mà hắn biết, nên cảm giác tham gia vào vô cùng lớn.

Vương Chung im lặng một lúc, rồi mới nói: "Nghe nói phương hướng điều tra hiện tại vẫn là dựa vào quan hệ thân nhân của người chết, kết quả cuối cùng rất khó nói ... Tuy nhiên, nếu không có kết quả vào tối nay, khả năng lớn sẽ điều động toàn bộ.”

Cục cảnh sát huyện Ninh Đài không có bất kỳ cái gọi là thần thám, hoặc chuyên gia phá án để kiêu ngạo. Trong các vụ án, thủ đoạn được sử dụng chỉ là những cách làm thông thường. Nếu có vũ khí bí mật nào, đó chính là chiến thuật biển người.

Nếu giao cho tỉnh lớn, cho dù nhất thời có xảy ra án mạng khó phá được, cùng lắm là thành lập tổ chuyên án, điều tạm một ít nhân viên, cùng lắm số lượng lên tới trăm người là cao. Nhưng ở một huyện nhỏ, xuất hiện vụ án mạng là việc to bằng trời, nếu gặp phải vấn đề khó, thì dùng cả ngàn người là việc bình thường– Đây không phải là sàng lọc cả nghìn người, mà dùng cả nghìn người để sàng lọc, dưới cách làm như vậy có khi đào tạo ra một chuyên gia tìm kiếm DNA.

Những lúc như thế này, đừng nói là Đội Cảnh sát hình sự, mà cả cục công an, hay nhân viên ở các đơn vị khác đều bị điều tới làm việc. Có những huyện còn mượn cả người của huyện khác tới.

Giang Viễn khẽ nhíu mày.

Dùng phương pháp điều tra toàn diện, chẳng khác nào mò kim dưới bể. Mà bản thân hắn đang sở hữu kỹ năng điều tra hiện trường lv4, nói không ngoa thì hắn đang là người khám nghiệm hiện trường giỏi nhất huyện, nên tất nhiên hắn sẽ chọn một phương án có khả năng thành công cao hơn.

“Chúng ta đi khám nghiệm hiện trường lại.” Giang Viễn chủ động đề nghị.

Điều tra lại hiện trường là chuyện đương nhiên của các điều tra viên hiện nay, đồng thời việc bác sĩ pháp y đến hiện trường để điều tra lại cũng là yêu cầu cơ bản.

Giang Viễn nhớ lại thao tác của nhóm điều tra viên trước đây, trong lòng hắn đã có sẵn một kế hoạch.

Các điều tra viên hiện tại thuộc đội Hình sự cả về kỹ thuật và nghiệp vụ đều ở trình độ bình thường, Giang Viễn dùng kỹ năng điều tra hiện trường lv4 để đánh giá, thì thấy bọn họ còn khá nhiều chỗ bỏ sót.

Mặc dù không biết liệu có manh mối ở những nơi này hay không, nhưng dưới tình hình vụ án đang bị đình trệ, cảm giác trách nhiệm trong lòng Giang Viễn bỗng nhiên dâng cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK