Giang Viễn ghi lại mấy vụ án mà Ngụy Chấn Quốc đã nói lên giấy, rồi dựa vào đó tìm thông tin trên máy tính.
Đúng như Ngụy Chấn Quốc đã nói, có tổng cộng 3 vụ, một vụ liên quan đến rừng, chính là vụ án được điều tra nghiêm chỉnh nhất, nhưng không có dấu vân tay nào được ghi lại. Mặc dù hai vụ còn lại để lại dấu vân tay nhưng một vụ bị cháy chiếc máy kéo sắp báo hỏng còn vụ kia thì đốt ngôi nhà cũ không có người ở.
Dấu vân tay của hai vụ án sau này được tìm thấy tại hiện trường đều khuyết thiếu không đầy đủ, chưa kể còn bị biến dạng.
Giang Viễn đoán chừng cảnh sát tại đồn cảnh sát địa phương lúc ấy tiến hành điều tra hiện trường, cũng không có xem xét kỹ các vấn đề về dấu vân tay, hẳn chỉ nhao nhao dán dán dính dính ...
Dấu vân tay đưa đến phòng giám định dấu vết trên huyện, không cần quan tâm vân tay có được coi trọng hay không, mà với khả năng của đám người lão Nghiêm, loại vân tay này bọn họ không xử lý được.
Tất nhiên, điều này cũng không trách bọn họ được. Giống như phần lớn mọi người không thể nào thi vào các trường đại học trọng điểm, trường cấp ba trọng điểm, trường cấp hai trọng điểm, cũng không thi vào trường tiểu học trọng điểm được. Cha mẹ không nằm trong nhóm ưu tú nổi bật, gia đình không phải danh môn vọng tộc, bản thân không được bồi dưỡng trong môi trường chuyên nghiệp, hoặc không có vân may nhận được bản hack siêu cấp.
Trình độ kỹ thuật của cảnh sát huyện, khẳng định không thể nào với tới cấp bậc trong các bộ phim truyền hình được.
Dấu vân tay của các vụ án bình thường, tất nhiên chẳng nhận được sự quan tâm của các chuyên gia rồi.
Đối với những vụ án có giá trị chỉ vài nghìn tệ thì chỉ có thể nhận được quy cách xử lý bình thường.
Tuy nhiên, nếu ba vụ án này có thể liên quan đến vụ phóng hỏa Vân Trấn sau đó, thì mọi chuyện sẽ khác.
“Mời ngài ngồi.” Giang Viễn trở lại văn phòng. Ngụy Chấn Quốc cũng đi theo tới đây.
Cũng là một cảnh sát hình sự, ông cũng rất bận rộn, nhưng ông vẫn muốn xem trình độ của Giang Viễn – Công việc của đội giám định vân tay là kỹ thuật mà cán bộ bình thường nhất của cục cảnh sát quen thuộc nhất. Thường ngày, việc đối chiếu điều tra căn cước công dân, hay các loại chứng minh thân phận khác đều phải làm qua.
Giang Viễn ngồi thẳng dậy, chuẩn bị xem kỹ những dấu tay này.
Đầu tiên hắn tải dấu vân tay của vụ đốt máy kéo, sau đó nhìn hình ảnh rồi yên lặng suy nghĩ.
Dấu tay này lọt vào mắt, khiến Giang Viễn cảm thấy quen thuộc.
Dấu tay của vụ phóng hỏa Vân Trấn, Giang Viễn đã làm đi làm lại một tuần, giờ khi nhìn vào dấu vân tay mới tải xuống, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh.
Những hình ảnh không giống nhau, nhưng có một mức độ tương đồng nhất định. Xét đến sự biến dạng của dấu vân tay dưới ánh nắng mặt trời và các yếu tố khác, kế hoạch của Ngụy Chấn Quốc nói trước đây thực sự có thể thực hiện được.
Cả hai đều thiếu sót và rất khó để chứng minh rằng chúng là cùng một dấu vân tay, việc gộp hai dấu vân tay thành một dấu vân tay cũng là một thao tác rất khó.
Tuy nhiên, so với vụ phóng hỏa Văn trấn, thì trong bản án vụ đốt cháy máy kéo thu được 3 dấu vân tay có độ hoàn chỉnh cao hơn nhiều.
Giang Viễn lắc đầu, lại xoa xoa ngón tay, cầm chuột lên, khéo léo lôi dấu vân tay vào Photoshop.
Chỉnh thang màu, chỉnh độ tương phản, lọc phông nền ...
Bây giờ, thao tác của Giang Viễn trong việc này đã rất trôi chảy, giống như người bán cá giết cá, người bán bào ngư lột vỏ, gái bán dâm thoát y.
Ngụy Chấn Quốc trước đây cũng đã từng chứng kiến những người giám định dấu vết làm đối sánh dấu vân tay. Nhưng thao tác có phần phức tạp, hành động ngắt quãng, rất dễ gây cho người mua cảm giác người bán cá đang bán bảo vật, mà người bán như đang dấu nước mắt, bán đi thứ đồ yêu thích.
"Dấu vân tay này có hi vọng.” Giang Viễn nhanh chóng đánh dấu 10 điểm đặc trưng đưa vào hệ thống tiến hành chọn lọc.
Một cột 20 dấu vân tay hiện ra, Giang Viễn chỉ nhìn mấy cái, lập tức dừng lại.
Hắn ta đặt hai dấu vân tay trên cùng một màn hình, nghiêng dấu tay bên trái đến một tứ thế nói: “Hướng có gì đó không đúng, nhưng trên có bản có thể khẳng định nó là một.”
"Này, có phải giám định ra rồi không? ” Tiểu Vương chạy qua để xem đầu tiên.
“Vụ đốt máy kéo này chắc chắn so ra rồi.” Giang Viễn lại liếc mắt nhìn, trong lòng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dấu vân tay của vụ phóng hỏa Vân Trấn đã được đối sánh rất lâu nhưng đều không khớp, Giang Viễn từng cho rằng dấu vân tay tương ứng không được ghi lại trong cơ sở dữ liệu dấu vân tay.
Nhưng trong vụ án lần này, lớp màng che đã bị xe toạc.
Đối sánh ra chỉ là một vụ án đốt cháy máy kéo, nhưng những gì được phát hiện có thể là một loạt các vụ án hợp nhất.
Ngụy Chấn Quốc "hừ" một tiếng, đi tới xem xét, trong miệng nói: "Nhanh như vậy ..."
Ông muốn đi qua xem Giang Viễn làm sao so dấu vân tay, nhưng không ngờ rằng hắn chỉ trong chốc lát đã có thể nhìn thấy Giang Viễn trực tiếp đối sánh trúng dấu vân tay - Ông cũng đã nhờ người quen ở thành phố Thanh Hà làm giám định dấu vân tay nhìn qua, nhưng hiển nhiên, trong thành phố không hứng thú giám định dấu vân tay ở vụ án cấp độ này.
“Có ghi lại quá trình điều tra vụ phóng hỏa đó không?” Ngô Quân cũng có chút tò mò, muốn xem vụ án này, có phải như lời Ngụy Chấn Quốc nói, thật sự là do cùng một người gây ra.
Giang Viễn bấm vào chi tiết, nhưng lắc đầu và nói: "Không. Đó là dấu vân tay do đồn cảnh sát địa phương thu thập khi gã ta báo mất chứng minh thư. Sau đó với dấu vân tay này, gã ta đã bị bắt do ăn trộm..."
Mỗi đồn cảnh sát đều có nhiệm vụ thu thập dấu vân tay cũng là một hạng mục cụ thể được đưa ra trong "Bảng xếp hạng chiến lực" của đồn cảnh sát và huyện cục. Khi cần, dù người ở đây làm công việc gì, sẽ yêu cầu lấy dấu vân tay của người đó trước.
Ngụy Chấn Quốc nhẹ nhàng gật đầu, lấy điện thoại di động ra, trong khi gửi tin nhắn, ông ta nói: “Tôi đi gặp cái tên này… Bác sĩ pháp y Giang, thật vất vả cho cậu.”
Ông là một cảnh sát điều tra có thâm niên, cho nên chỉ cần báo cáo với đội trường, là lập tức có thể dẫn người ra trận.
Vừa nói, Ngụy Chấn Quốc vừa đi tới cửa, vẫy vẫy tay, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Vương Chung nhìn Ngụy Chấn Quốc rời đi, vẻ mặt đột nhiên tối sầm lại: “Giang Viễn, đội phó Ngụy hình như rất thích cậu.”
Giang Viễn: “Sao anh biết?”
“Với người khác, đội phó Ngụy toàn trừng mắt nhìn chằm chằm.”
“Còn có cái này... "
"Phó đội trưởng Nguy nhìn cậu lại khác." Vương Chung thở dài nói: "Giang Viễn, cậu nên nắm bắt cơ hội. "
"Có ý gì? "Giang Viễn bối rối nhìn Vương Chung.
Vương Chung lại thở dài: "Đội phó Ngụy…Con gái đội phó Ngụy rất đẹp."