Mục lục
Pháp Y Quốc Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con dê chỉ mới được ăn hết một phần tư, nhưng mọi người trong phòng đều đã kể ra được ít nhất một chuyện về chiếc xe điện bị mất trộm, hoặc là của mình, hoặc là của người nào đó bên cạnh.

Nếu tính bình quân hàng năm, con số này cũng không có gì kỳ quái, trong thời đại xe đạp này, càng ngày càng có nhiều người mất xe.

Nhưng tổng số vẫn khá nhiều.

“Camera theo dõi ở dưới lầu chúng ta có ghi lại quá trình bị mất trộm không?” Giang Viễn vừa ăn thịt dê vừa chú ý đến một trọng điểm.

“Có ghi lại, cũng có báo cảnh sát, nhưng không thể tìm thấy tội phạm, à phải rồi, cậu có thể tìm một người nào đó nhận diện khuôn mặt không?” Giang Vĩnh Tân mới mở cửa hàng rửa xe ở dưới lầu dù sao cũng là một người trẻ tuổi, lập tức nghĩ đến những công nghệ mới.

Giang Viễn lộ ra vẻ mặt sửng sốt: “Tôi không biết, bây giờ trong cục cảnh sát huyện chưa từng thấy ai nhận diện khuôn mặt.”

Giang Vĩnh Tân hơi thất vọng, nói: “Điều kiện trong huyện chúng ta vẫn còn quá kém.”

“Trong thành phố cũng không có kiểu nhận dạng khuôn mặt vậy đâu. Ví dụ các nhà ga và sân bay trong nước, bình thường có hàng trăm ngàn lượt qua lại, muốn nhận diện khuôn mặt phải tốn thời gian bao lâu chứ.” Giang Viễn bất đắc dĩ.

“Nhưng ở nước ngoài có rồi đấy thôi, tại sao nước chúng ta không học hỏi theo một chút.” Giang Vĩnh Tân không tin lắm.

“Nước chúng ta cũng đang nghiên cứu nhận diện dáng đi mà… Dù sao chúng ta cũng không có, thôi đừng nghĩ về nó nữa, cho dù là có, cũng không thể nào sử dụng nó để tìm xe điện cho anh được.” Giang Viễn chấm thịt dê vào trong tương ớt, để ăn cho bớt ngán.

Còn về phần cảnh sát, việc phá một vụ án mất xe điện còn phức tạp hơn nhiều so với việc điều tra một vụ trộm cắp thông thường, bởi vì xe điện tương đương với tang vật có thể tự đi lại và giúp nghi phạm đi lại, nên việc xử lý chúng cũng đơn giản hơn so với các tang vật bình thường, quá trình phạm tội và quá trình rời khỏi hiện trường phạm tội nói chung cũng nhanh hơn, nếu hành động cẩn thận và đầy đủ, về cơ bản rất khó có thể bắt được người.

Cho dù bắt được người đi chăng nữa, muốn xác định chứng cứ và khởi tối tội phạm thành công cũng rất khó.

Trên thực tế, hầu hết các vụ trộm cắp thông thường sau khi báo cảnh sát đều không có sau đó nữa. Chỉ cần dùng một cách miêu tả đơn giản thôi cũng có thể chứng minh được điểm này- Bản thân cảnh sát làm việc trong cục cảnh sát nếu bị mất điện thoại, cũng chỉ có thể mua một cái mới để sử dụng.

Hơn nữa thái độ của người dân bình thường đối với các vụ trộm cắp bình thường cũng khác so với thái độ của cảnh sát.

Người bình thường hy vọng có thể vãn hồi được tổn thất, tốt nhất có thể trừng trị tên trộm kia, vì thế mục tiêu hàng đầu của bọn họ chính là lấy lại tài sản đã bị mất cắp, mục tiêu tiếp theo là tìm ra tội phạm. Nhưng yếu tố tiên quyết trong công việc điều tra của cảnh sát chính là thu thập chứng cứ, sau đó mới tìm ra hung thủ, tiếp theo là khởi tố thành công, cuối cùng mới thu hồi tài sản bị đánh cắp.

Nếu là một vụ án giết người hoặc một vụ án trọng điểm nào đó, nhiệm vụ quan trọng nhất phải hoàn thành cũng chính là xác định chứng cứ, cũng có thể miễn cưỡng coi là phù hợp với trình tự làm việc. Nếu không thể bắt được người thì phải nghĩ cách truy đuổi, có một số nghi phạm sau khi gây án đã bỏ trốn, việc không thể bắt giữ cũng là chuyện không còn cách nào khác.

Nhưng nếu đổi lại là một vụ án trộm cắp, nếu chỉ thu thập chứng cứ, rõ ràng không phù hợp với trình tự làm việc. Không chỉ khiến người bị hại bất mãn mà chính cảnh sát cũng không hài lòng, điều đó có nghĩa là bọn họ bỏ ra hai ba ngày làm việc cũng trở nên vô ích.

Trong một vụ án trộm cắp, phía bên cảnh sát nhất định phải một lúc hoàn thành được ba mục tiêu vừa nêu, cũng chính là thu thập chứng cứ, bắt người và khởi tố vụ án, mới có thể miễn cưỡng coi như hoàn thành công việc. Nhưng cho dù là vậy, bọn họ vẫn không thể đáp ứng được kỳ vọng tối thiểu của người báo án, cũng chính là tìm lại tài sản đã mất.

Nhưng ngay cả khi tìm lại được tài sản đã mất, đồng nghĩa với việc hoàn thành nhiệm vụ thứ tư, đối với cảnh sát mà nói, thu hoạch trong hành động lần này vẫn rất nhỏ, vẻn vẹn chỉ phá được một vụ án trị giá mấy ngàn nhân dân tệ, bắt được một hoặc mấy tên tội phạm nhỏ, thu hồi hàng ngàn nhân dân tệ tổn thất.

Do đó, ở các quận huyện nhỏ- Nơi từ trước đến nay vẫn luôn thiếu thốn lực lượng cảnh sát, mức độ chú ý đến các vụ án kiểu như trộm cắp này rất thấp, chỉ khi số lượng báo án tặng mạnh trong một khoảng thời gian nhất định, đồng thời phát hiện ra tội phạm có tổ chức hoặc hàng loạt vụ án, thái độ mới có thể tích cực hơn một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là trong khoảng thời gian đó không xảy ra các vụ án mạng hay các vụ án nghiêm trọng khác.

Đối với những cảnh sát trực tiếp tham gia vào vụ án, vụ án trộm cắp không những không có dinh dưỡng và còn rất phiền.

Bởi vì vụ án này không chỉ bọn họ không để ý mà các đồng nghiệp khác trong cục cũng không thèm ngó ngàng, cho nên, việc xếp hàng lấy dấu vân tay, xin giấy khám nghiệm hiện trường, xem camera cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình, những thứ đó đều là sự ưu tiên thấp nhất trong công việc.

Hơn nữa, còn không thể than phiền, than phiền chính là không hiểu chuyện- Những người lấy dấu vân tay đều là những người đang điều tra vụ án giết người, cướp của và đốt phá hàng loạt đấy, anh cầm một vụ án trộm cắp xe điện đến yêu cầu so sánh, chẳng lẽ còn muốn chen ngang sao?

Cũng may Giang Viễn biết làm dấu vân tay, còn biết khám nghiệm hiện trường.

Đối với những vụ án như trộm cắp xe điện này mà nói, chỉ cần có hai kỹ năng này là đủ rồi.

Những người vừa thông minh vừa cẩn thận, lại có năng lực chấp hành mạnh mẽ chắc hẳn thi đậu trong các kỳ tuyển sinh đại học. Bọn họ có thể giết người, biết đánh cắp trái tim nhưng sẽ không thèm đi ăn trộm xe điện.

“Sau khi trở về cháu sẽ nhờ người giúp đỡ một chút, để xem có thể tìm ra được một vài chiếc xe điện không?” Giang Viễn cẩn thận nói, tuy chỉ là giúp đỡ người trong thôn làm chút chuyện, nhưng hắn cũng cảm thấy rất tốt. Dù sao giữa bà con hàng xóm nhất định phải có qua có lại, đối nhân xử thế với nhau phải vậy. Còn hắn thân là một tiểu bối làm trong ngành pháp y, chẳng lẽ cứ mỗi lần nghĩ đến giúp đỡ hàng xóm, là phải sử dụng con dao mổ để giúp?

Cảm xúc của những người có mặt trong phòng đều tăng vọt.

Thím Hoa không ngừng khen ngợi: “Đúng là làm công chức có khác, có thể giúp đỡ người khác rất nhiều, không giống như Tuấn Nghiệp nhà thím, làm công không làm, thi công chức cũng không thi, muốn cưới vợ cũng không cưới được.”

Nhìn thấy thím Hoa càng ngày càng xúc động, Giang Viễn không thể không nhắc nhở bà ấy, nói: “Thím, thím bị mất xe điện vào năm ngoài, nếu năm nay tìm lại, chắc chắn tìm không được.”

“Không sao cả, nhà thím đâu có thiếu tiền.” Thím Hoa xua xua tay, bày ra dáng vẻ không quan tâm, lại tiếp tục nói: “Cũng chưa chắc đã không tìm được, làm trộm không thể làm cả đời, nhưng cũng không thể chỉ làm một năm được đúng không? Trừ phi gia đình gã cũng được phá bỏ và đền bù, nếu không quen tay quen miệng thì làm sao có thể ngừng được.”

Giang Viễn cảm thấy thím Hoa nói không đúng, nhưng cảm thấy bà ấy cũng không sai bao nhiêu.

Giang Vĩnh Tân ăn hết miếng xương sườn ở trong tay chỉ bằng hai ba miếng, lau miệng, càng tích cực hỏi: “Giang Viễn, cậu gọi người đến đi, tôi đi tìm thợ để bọn họ trích xuất camera cho xem.”

Hai chiếc xe điện của anh ta đều bị mất trong năm nay, còn có hy vọng tìm lại, càng quan trọng hơn là, anh ta không chỉ mở một cửa hàng rửa xe, mà còn có cửa hàng bán phụ tùng ô tô và xe điện, cho dù là vụ án trộm cắp hay an ninh xung quanh, đều khiến anh ta khó chịu.

Giang Viễn nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nói: “ Quá muộn rồi, không thể muốn gọi người lúc nào thì gọi lúc đấy được. Ừm… Tôi đi gọi điện thoại một chút.”

Trong đầu Giang Viễn đang nghĩ đến Nguỵ Chấn Quốc, nên gọi điện thoại ngay cho Nguỵ Chấn Quốc.

Đội số 6 của Nguỵ Chấn Quốc là đội quanh năm chuyên xử lý các vụ án xâm phạm tài sản liên quan đến trộm cắp, nên cũng có thể coi là một đội điều tra tội phạm thông thường.

Nguỵ Chấn Quốc- Người vừa mới rời đi mấy tiếng đồng hồ, còn tưởng rằng vụ phóng hoả còn có gì đó chưa giải quyết, vội vàng nhấc máy, cười ha hả hỏi: “Pháp y Giang, cậu nói…”

Mặt Giang Viễn nở một nụ cười: “Đội phó Nguỵ, lúc trước anh nói nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm anh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK