“Cậu thật sự đi về nghỉ ngơi sao?” Vương Chung nhìn Giang Viễn đang thu dọn đồ đạc, càng khẳng định suy đoán trong lòng. Cậu ta thỉnh thoảng đến muộn về sớm, nhưng bản thân chưa bao giờ được lãnh đạo yêu cầu đi trễ về sớm, nên vô cùng hâm mộ.
Giang Viễn xoa xoa bả vai, thoải mái nói: "Ở lại cũng không có việc gì, ngủ trên giường xếp khó ngủ quá. Tôi muốn về nhà ngủ bù.”
Vương Chung hâm mộ đến mức mũi trần gồng sắp gãy. Ai mà không biết rằng giường xếp rất khó ngủ, ai lại không biết rằng làm việc quá giờ và thức khuya sẽ hại cơ thể và rút ngắn tuổi thọ của mình chứ ...
Vương Chung buồn bã nói: "Đại đội trưởng muốn sắp xếp cho cậu phòng ký túc, cậu lại từ chối. Cậu có biết muốn có phòng khó... "
Ngô Quân cắt ngang lời Vương Chung nói: "Hôm nay, Giang Viễn đi đi lại lại, leo leo xuống xuống một ngày, khẳng định rất mệt. Với lại, vụ án đã được phá, còn quá trình giải quyết thế nào thì thằng bé có thể học sau, không cần phải gấp.”
Vụ án đã phá, kẻ tình nghi đã bị tóm về quy án. Vậy, hành động tiếp theo là việc mà cảnh sát căm hận đến tận xương tủy là ‘thụ lý án’.
Xử lý một vụ án là việc làm vô cùng tốn sức. Nếu ví xử lý vụ án như bữa ăn cơm, thì thụ lý vụ án chẳng khác nào gộp các việc nấu cơm, rửa chén bán, sắp xếp bàn ăn vào một chỗ.
Thật ra, Ngô Quân cũng không thích quá trình thụ lý vụ án. Ông nằm trong đội pháp ý, việc chính khá đơn giản chỉ có điều tra hiện trường, giải phẫu thi thể, kèm thêm hồ sơ phân tích các loại. Tổng thời gian làm việc khoảng 20 tiếng là cùng, mà lần này công việc làm rất thuận lợi, khiến việc còn lại không nhiều.
Mấy ngày trước, Ngô Quân đương nhiên muốn giao phần lớn công việc cho Giang Viễn, đây không phải là mục đích ông muốn tuyển thêm người mới sao.
Nhưng bây giờ, nhìn đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự quý mến Giang Viễn thế kia, lại nhìn thấy Giang Viễn chủ động điều tra lại đạt được kết quả lớn, Ngô Quân cũng cảm thấy không cần áp dụng phương thức chăn nuôi gia súc đối với Giang Viễn.
Để cho Giang Viễn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó lại sử dụng, có thể coi như đã làm theo mệnh lệnh của Hoàng Cường Dân, thuộc về phát triển bền vững.
Vương Chung thật muốn nhấn mạnh hôm qua mình cũng leo lên leo xuống một ngày, cũng mệt lử, tuy rằng không có thành tích thực tế gì, nhưng vấn đề là do năng lực chứ không phải là không có cố gắng ...
Thấy Giang Viễn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi trực tiếp đi ra ngoài. Vương Chung chỉ có thể hét lên từ phía sau: “Tôi sẽ nói cho cậu biết khi nào thẩm vấn kết thúc.”
“Cám ơn.” Giang Viễn vẫy tay rồi biến mất khỏi cầu thang.
Cuộc thẩm vấn diễn ra lâu hơn Giang Viễn dự kiến.
Chiều ngày hôm sau, đến giờ tan sở thì tình tiết vụ án mới được công bố.
Trước mắt Giang Viễn, lời nhắc hoàn thành nhiệm vụ lập tức nhảy ra:
Hoàn thành nhiệm vụ: Bắt đầu lại từ đầu.
Nội dung nhiệm vụ: Lặp lại điều tra hiện trường vụ án Tiết Minh, thu được manh mối và chứng cứ.
Nội dung thưởng: Nhận một lần tăng kỹ năng.
Sau đó, trước mặt Giang Viễn, xuất hiện các kỹ năng hắn có thể lựa chọn.
1. Phân tích dấu vân tay một ngón tay kiểu Trùng Khánh – giám định vân tay hình cánh cung LV3.
2. Công thức cơm chiên trứng (LV3)
3. Điều tra hiện trường vụ án (LV4)
4. Cắm trại (LV2)
Đôi mắt của Giang Viễn dừng ở mục thứ ba rất lâu, sau đo vẫn vẫn chọn kỹ năng đầu tiên, phương pháp phân tích vân tay một ngón kiểu Trùng Khánh – giám định vân tay hình cánh cung(LV3).
Có nghĩa là, ngay lập tức, kỹ năng này đã trở thành một phương pháp phân tích dấu vân tay một ngón tay kiểu Trùng Khánh (LV3).
Nó đã bớt đi một dòng giám định dấu vân tay hình cánh cung, có nghĩa bây giờ Giang Viễn có thể giám định tất cả dấu vân tay.
Giang Viễn trong vô thức cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hắn hiểu, trong quá trình giám định dấu vân tay, nếu chỉ có so sánh dấu vân tay hình cánh cung bất tiện thế nào. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn bỏ qua kỹ năng điều tra hiện trường.
Với lại, dựa vào cảm giác bản thân mà nói, kỹ năng giám định dấu vân tay lv4, chắc chắc hơn hẳn kỹ năng lv3. Ít ra, với khả năng của hắn ở lv3 đã ăn đứt các đồng nghiệp ở đội khoa học hình sự, còn bây giờ đạt được lv4 thì nhất định phải cao hơn một bậc nữa. Đây là thứ mà các nhân viên bình thường phấn đấu cả đời cũng chưa hẳn đạt được.
Giang Viễn có thể tự tin khám nghiệm lại hiện trường, cũng là do hắn dựa vào thứ này.
Ngược lại, kỹ năng cấp độ lv3 chưa ở mức vượt trội mạnh mẽ đến vậy. Nó gần tương đương với nhân viên điều tra có kinh nghiệm, đạt được ở trạng thái tập trung cao độ. Trong cấp độ này, Giang Viễn đối sánh dấu vân tay cũng thật không dễ dàng. Ví dụ, đối mặt với "Vụ án trộm dầu có tổ chức trong trạm dừng nghỉ cao tốc" trước đó, hắn liên tiếp từ bỏ hai bộ dấu vân tay.
Tất nhiên, theo mức độ tăng cấp kỹ năng, tăng kỹ năng ‘điều tra hiện trường’ sẽ càng có đáng sợ hơn. Tăng đến lv5, có khả năng tăng về mặt bản chất.
Tuy nhiên, thông qua giám định dấu vân tay có thể trực tiếp phá án càng hấp dẫn Giang Viễn hơn.
Mặt khác, việc điều tra hiện trường vụ án tốn nhiều thời gian hơn, mà công việc lại hướng tới điều tra án hiện tại. Từ mức độ ổn định xã hội, thì xã hội càng ngày càng rõ ràng công chính hơn, nên hắn nghĩ chưa cần vội vấn đề này. Bản thân là người sở hữu hệ thông, Giang Viễn nghĩ mình nên đẩy tầm mắt cao hơn chút nữa.
Cốc cốc.
Vương Chung gõ cửa, mở cửa ra rồi từ từ bước vào, trên đường tiến vào không nhịn được nói: “Nghe tin gì chưa?”
“Nói đi.” Ngô Quân giống như đã sớm chuẩn bị để lắng nghe.
“Hì hì.” Vương Chung cười nói, “Hung khí đã được vớt lên, đúng là vụ án về sắt.”
“Thực sự vớt được?” Giang Viễn kinh ngạc. Nhà hắn có rất nhiều phòng có thể nhìn ra sông Đài, mặc dù nước chảy không mạnh, nhưng mặt sông rộng. Với lại, tin tức hung khí mới qua thời gian bao lâu chứ? Đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn.
Vương Chung bĩu môi và nói: "Chúng ta phải thuê đồ lặn và thợ lặn từ nơi khác đến. Hôm nay vừa bắt người, một bên xác nhận hiện trường ném hung khí, một bên tìm kiếm ngay tại chỗ, cho tới bây giờ mới tìm được. Chi phí bỏ ra còn đắt hơn cả đội trường Hoàng mua xe đấy.”
Hoàng Cường Dân lái chiếc Pajero đã bị đơn vị sử dụng đến hao mòn.
Giang Viễn chậc chậc hai tiếng, đây chỉ là một phần của một vụ án mà đã phải chi nhiều tiền như vậy, có thể tưởng tượng chi phí xử lý một vụ án mạng lớn đến nhường nào.
Với ngân sách của huyện Ninh Đài, chỉ cần thêm vài vụ án mạng như vậy cũng khiến cục cảnh sát mắc nợ.
"Hung khí giết người đã được tìm thấy, và nghi phạm đã hoàn toàn thú nhận tội của mình?" Giang Viễn hỏi lại: “Trước đó tôi còn nghe rằng tố chất tâm lý tên này hơi yếu, nên cứ tưởng trong vòng một ngày là hoàn tất vụ án chứ?”
"Đó là suy nghĩ của cậu." Ngô Quân nói: “Đây chính là án mạng, rất có thể sẽ phán tử hình nên mọi hành động đều phải phù hợp quy định. Ví dụ như phải đưa phạm nhân vào trại tạm giam, thời gian thẩm vấn phải đáp ứng quy định, không thể vượt qua thời gian, không thẩm vấn ban đêm, không được đe dọa…”
“Cho nên nói, lần này đã là khá nhanh rồi.” Giang Viễn có chút hiểu ra.
“Vậy đó, ngay từ đầu đã không phải tội phạm chuyên nghiệp.” Ngô Quân gõ đũa nói: “Nói thế này đi, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều vụ án mạng rồi. Càng là các loại mưu đồ gây án, chuẩn bị càng đầy đủ trước khi phạm tội, khi tiến vào phòng thẩm vấn thì càng sớm thú nhận. Bởi vì trước đó bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, chẳng phải là do sợ bị bắt sao."
“Cũng có lý.” Giang Viễn nghe Ngô Quân nói lên suy nghĩ, vô thức gật đầu, sau đó lại hỏi Vương Chung : “Động cơ của hung thủ là gì?”
“Chuyện này rất thú vị.” Vương Chung dừng lại hai giây trước khi nghiêm túc nói: “Hung thủ là tình nhân của cô gái bán dâm đó.”
Ngô Quân vẫn là không khỏi kinh ngạc: “Bán dâm cũng có nhân tình?”
“Không nghĩ ra đúng không?” Vương Chung ăn hai miếng cơm, nuốt xuống, sau đó nói: "Nghi phạm nhiều lần thuyết phục cô gái bán dâm đó hoàn lương, nhưng chỉ nhận lại mấy câu trả lời chiếu lệ, rồi còn bị lừa tiền. Gã ta tìm gặp nạn nhân là do cô gái bán dâm đó hay nhờ nạn nhân giúp giới thiệu cho việc làm, kể cả hôm đó, cô gái bán dâm đi đến tỉnh để làm ăn cũng do được nạn nhân giới thiệu.”
"Bản thân gã 500 một lần, mà giới thiệu cho người khác tận 2.000 một lần? Có cắt phế không?" Ngô Quân hỏi.
Vương Chung gật đầu: “Cắt phế 500.”
Ngô Quân thích thú: “Được một lần miễn phí.”
“Ừ.” Vương Chung lắc đầu rồi tiếp tục: “Nghi phạm cũng biết chuyện này nên đã tìm đến tận nơi, hẳn là gã ta muốn thuyết phục đối phương đừng làm như vậy nữa, rồi xảy ra mâu thuẫn lời qua tiếng lại. Nghe nạn nhân nói lời khó nghe, nhất thời kích động bèn liền rút dao ra, mà một dâm trí mạng, không hợp lẽ thường đúng không?”
"Điều bất thường chính là lần đầu tiên giết người, lại tắm rửa ở hiện trường vụ án mạng? Gã ta nghĩ cái quái gì vậy?"
“Gã muốn xóa chứng cứ chứ sao. Người này vẫn là một sinh viên tốt nghiệp đại học. Sau khi tốt nghiệp, gã ta ở nhà ôn thi nghiên cứu sinh, ăn bám bố mẹ, khi có tiền lại tìm mấy em gái bán dâm tiêu xài. Gã ta khai rằng mình không quen biết nạn nhân nên muốn xóa sạch dấu vết. Sau khi ra ngoài, gã cũng tránh đông tránh tây, hi vọng có thể thoát khỏi trừng phạt.”
Ngô Quân càng nghe càng thấy câu chuyện kỳ quái, nhưng lúc này cũng không khỏi lắc đầu, lại nói qua vấn đề khác: "Nếu vậy vụ án này cũng được coi là do người lạ phạm tội. "
Vương Chung ho khan hai tiếng, nhanh chóng nói nhỏ:" Đội trưởng Hoàng phán đoán trước đó là người quen gây án... "
"Cái này chính cậu nói đấy nhá. " Ngô Quân liếc nhìn Vương Chung .
Vương Chung cười khổ.
“Nói tới vụ án này, nếu Tiểu Giang không đi điều tra lại, không biết sẽ như thế nào.” Ý tứ trong lời nói của Ngô Quân khá sâu xa.
Vương Chung sửng sốt một chút, lập tức tiếp lời: “Quả thực, người lạ gây án, không bỏ ra thật nhiều công sức, thực khó mà phá nổi.”
Nếu giữa hung thủ và nạn nhân không liên hệ trực tiếp, thậm chí chưa từng tiếp xúc, thì được tình là người lạ gây án. Nói tóm lại, kẻ giết người không nằm trong mạng lưới quan hệ của nạn nhân.
Cái gọi là ân oán tình cừu đều dựa trên mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau, những vụ án mà cảnh sát có khả năng giải quyết cao nhất thường được giải quyết dựa theo mạng lưới quan hệ.
Khi mối dây liên hệ không có, dù là vì tiền, hay nhất thời nổi hứng muốn gây án, thì độ khó của vụ án đó không chỉ tăng một bậc. Vì sao các vụ án giết người hàng loạt luôn khiến cảnh sát đau đầu, trên bản chất nó cũng là như vậy, bởi nếu không có nhân chứng hoặc vật chứng trực tiếp, thì dù là phá án, bắt giam, hay định tội cũng đứng trước khó khăn vô cùng lớn.
Đối với Đội Cảnh sát Hình sự huyện Ninh Đài, từ “người lạ” trong bất kỳ vụ án nào cũng là một vấn đề vô cùng đau đầu, chưa nói đến những vụ án mạng.
“Tiểu Giang thật là.” Ngô Quân khá xúc động, đột nhiên cảm thấy cuộc sống mà ông mơ tưởng không còn phải di chuyển thi thể dường như càng ngày càng gần, cũng dường như càng ngày càng xa.