Sáng hôm sau. Ánh nắng tươi mát. Giang Viễn cố ý ngủ cho đến khi tất cả mọi người đều đã đi làm mới rời giường rửa mặt, sau đó trở lại văn phòng cùng với mọi người. Ngô Quân đi cùng hắn, vừa mới gặp mặt đã vỗ tay, cười nói: “Bàn tay này của tôi trước khi ra ngoài đã cúng bái qua rồi, chuẩn bị cho cậu một chút may mắn.” “Cảm ơn thầy.” Giang Viễn nói cảm ơn. “Sao rồi? Có hy vọng không?” Ngô Quân cũng là người hiểu chuyện, ông ấy cũng đã từng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.