Khi Liễu Cảnh Huy được nhìn thấy bầu trời đầy sao một lần nữa, cơ thể của ông ấy đã yếu ớt đến run rẩy, nhưng khi nhìn đến những người xung quanh, trong lòng lại tràn ngập cảm thán và hoạt niệm về thế giới tươi đẹp. Cùng với một chút phiền não. “Bên trong… Có xương người… Hung thủ… Mấy năm trước, hung thủ đã giết người rồi chôn xác ở đây…” Khi nhìn thấy đám người mặc đồng phục cảnh sát, Liễu Cảnh Huy không lập tức mở miệng, mãi đến khi một cảnh sát trưởng mà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.