“Vụ án mất tích 326… Là một vụ án xảy ra vào ba năm trước.” Giọng điệu của Nguỵ Chấn Quốc mang theo chút hồi tưởng, chậm rãi nói: “Cậu cũng biết mà, muốn lập án một vụ án mất thíc thì cần phải có một số yêu cầu nhất định, cho nên khi vụ án được chuyển đến chỗ của tôi, thực ra đã có rất nhiều manh mối không tốt xuất hiện.”
Rõ ràng Nguỵ Chấn Quốc đã từng xem đi xem lại vụ án, ông ấy hơi tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Người bị hại Đinh Lan là kế toán của một nhà máy, vào ngày 26 tháng 3 hôm đó, cô ấy tăng ca đến hơn mười giờ tối mới rời khỏi nhà máy về nhà. Nhưng sáng ngày hôm sau lại không đi làm đúng giờ, các đồng nghiệp trong nhà máy cho rằng cô ấy chỉ đến muộn nên mãi đến tận chiều mới thử liên lạc xem sao? Đinh Lan sống một mình, vì thế, mãi đến tối ngày 27, người nhà mới báo cảnh sát, lúc đó chúng tôi không lập tức lập án, sau đó mấy người tìm kiếm Đinh Lan một cách tự phát đã tìm thấy chiếc xe đạp của cô ấy ở phía sau bồn hoa toà thị chính cách đường cái bảy tám mét.”
“Vậy thì đã có thể lập án rồi.” Ngô Quân ngắt lời nói.
“Đúng vậy, chiếc xe đạp bị bỏ lại, điều đó cho thấy còn có những ẩn tình khác trong vụ mất tích này.” Nguỵ Chấn Quốc thở dài nói: “Sau đó, đội của chúng tôi đã tiến hành một số hành động tìm kiếm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có bất cứ tiến triển gì, vụ án cứ thế rơi vào đình trệ.”
“Cho tôi xem những dấu vân tay kia đi.” Giang Viễn cũng không am hiểu những biện pháp điều tra tội phạm nào khác. Trước mắt, vân tay chính là vũ khí sắc bén nhất của hắn, thậm chí còn sắc bén hơn nhiều so với kỹ năng pháp y của mình.
Nguỵ Chấn Quốc nhờ hắn xem xét vụ án này, có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này. sau khi mở nền tảng ứng dụng toàn diện nhất của cảnh sát ra, có một hàng dài dấu vân tay có liên quan đến vụ án mất tích 326.
Trong đó, quan trọng nhất chính là những dấu vân tay thu thập được trên chiếc xe đạp, tổng cộng cũng có mấy chục cái và của nhiều người khác nhau, trải dài trên khắp tay lái, thân xe, lốp xe.
Có thể nói, người thu thập dấu vân tay kia cũng vô cùng nghiêm túc.
Nhưng, tương tự như những trường hợp khuyết thiếu trước đó, bởi vì thân xe được được làm theo hình trụ nên dấu vân tay thu được cũng biến dạng vô cùng nghiêm trọng, rất khó có thể đối chiếu.
Hơn nữa cùng với số lượng lớn dấu vân tay được thu thập trong nhà nạn nhân, lượng dấu vân tay có liên quan đến toàn bộ vụ án nhẹ nhàng lên đến hàng chục.
Dưới tình huống không có phương hướng điều tra rõ ràng, việc xử lý mấy chục dấu vân tay này cũng đủ để người ta uống liền tù tì cốc trà lớn vô cùng đắng.
Rõ ràng Nguỵ Chấn Quốc cũng đã ý thức được điều này, nên chỉ có thể giải thích: “Chiếc xe đạp của Đinh Lan thường xuyên cho những người khác trong văn phòng mượn đi lại, đặc biệt là các nhân viên thu chi và nhân viên tài chính khác, bọn họ thường xuyên mượn dùng. Ngoài ra, về phương diện giao tiếp, Đinh Lan tương đối tuỳ tiện, cô ấy có không ít bạn trai, bạn thân, bạn bè thân thích, chỉ riêng số lượng bạn trai cũ của cô ấy sống trong huyện này đã lên đến bốn người…”
“Vướng mắc tình cảm?” Ngô Quân đoán mò một câu. Vụ án này không có thi thể, cũng không phải là trường hợp đặc biệt gì đó, sau hai năm, ông đã không còn bất cứ ấn tượng nào nữa.
Nguỵ Chấn Quốc lắc đầu: “Mấy người bạn trai cũ của cô ấy đều là chia tay trong hoà bình, cũng không có khuynh hướng bạo lực… Nói thật, sau khi chúng tôi ghi chép khẩu cung thì vụ án đã dừng lại, sau đó về cơ bản không có bất cứ tài nguyên nào nữa. Nếu không phải chiếc xe đạp kia thực sự quá kỳ lạ, thì vụ án này có lẽ sẽ không đến được chỗ chúng tôi… Nhưng cũng chính vì chiếc xe đạp kia bị vứt bỏ quá mức kỳ quặc, nên tôi vẫn luôn cân cấn trong lòng vụ án này…”
Nghe vậy, Ngô Quân đột nhiên cảm khái một câu: “Ở trong nước có một thứ gọi là vụ án giết người hoàn hảo, thực ra chỉ cần thay thế nó bằng một vụ án mất tích là được rồi, chỉ riêng thời gian lập án đã có thể tiêu tốn 72 giờ vàng, nếu không có thi thể, chúng ta không thể tìm thấy rất nhiều chứng cứ! Hơn nữa cũng sẽ không tiêu hao nhiều sức người sức của như vậy!”
Nguỵ Chấn Quốc gật đầu một cái thật mạnh, đưa mắt nhìn Ngô Quân: “Anh cũng cảm nhận được?”
Ngô Quân “ừ…” một tiếng, nói: “Không thể nào vô duyên vô cớ vứt một chiếc xe đạp ở ven đường được, nhưng cũng có những cách giải thích khác, vấn đề quan trọng nhất chính là… Không có thi thể.”
“Đúng vậy.” Nguỵ Chấn Quốc lại thở dài một hơi.
Giang Viễn có thể nghe hiểu được, ngạc nhiên nói: “Đội phó Nguỵ cảm thấy rất có thể đây là một vụ án mạng?”
Nguỵ Chấn Quốc nói: “Đáng tiếc cảm giác lại không có cơ sở.”
Dù sao Giang Viễn cũng là một người trẻ tuổi, hắn nhíu mày nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, nếu người thực sự mất tích, cũng phải tìm lại chứ?”
Nguỵ Chấn Quốc cười khổ: “Vụ án mất tích và vụ án mạng khác biệt nhau quá lớn.”
Ngô Quân ở bên cạnh cũng nói thêm: “Mất tích cũng có rất nhiều giả thuyết về mất tích, ví dụ như chạy trốn cùng bạn trai, bởi vì vấn đề tài chính hoặc trốn nợ, cũng có thể là chủ động tham gia vào các hội bán hàng đa cấp hoặc tôn giáo kỳ quái. Ngoài ra, xét từ góc độ những người trẻ tuổi như các cậu mà nói, lúc thì nói là đi du lịch một chuyến, lúc lại nói là gặp được định mệnh của đời mình…”
“Ừm, năng lực của cảnh sát chúng ta có hạn, tinh lực cũng hữu hạn, một khi không có chứng cứ xác thực thì không thể nào biến một vụ án mất tích thành một vụ án giết người được.” Nguỵ Chấn Quốc nói.
Nguỵ Chấn Quốc và Ngô Quân anh một câu, tôi một câu, đã kể rõ tình hình cho Giang Viễn hiểu.
Giang Viễn có chút do dự, hỏi: “Chứng cứ xác thực là cái gì?”
“Chính là thi thể.” Nguỵ Chấn Quốc nói: “Truyền thống trong nước là nhìn thấy thi thể rồi mới lập án, nếu không có thi thể thì không thể nào ném kinh phí hàng triệu vào một vụ án được.”
Áp lực án mạng nhất định phải được giải quyết chính là động lực ban đầu để cảnh sát phá án bất kể chi phí, nhưng giải quyết một vụ án mạng bất chấp chi phí, cũng không có nghĩa là kinh phí của cục cảnh sát là vô hạn.
Hoàn toàn ngược lại, chính vì muốn tiết kiệm chi phí cho những vụ án nghiêm trọng như án mạng, cho nên, kinh phí dành cho những vụ án bình thường lại càng giống như trứng chọi đá.
Cho nên trước khi tìm thấy thi thể, những vụ án mất tích cũng là những vụ án bình thường.
Nó có thể nhận được tài nguyên, nhưng cũng chỉ là những tài nguyên của các vụ án bình thường.
“Công việc của người bị hại là kế toán, liệu có vấn đề tài chính gì ở đây không?” Ngô Quân lại đưa ra một vấn đề mới.
Nguỵ Chấn Quốc thở dài: “Theo như bước đầu điều tra thì không có vấn đề gì lớn, nhưng có thể có một số vấn đề nhỏ nhặt như bổ sung vào chi trả gì đó, tóm lại, cũng không thể coi là quá sạch sẽ, tuy nhiên phía bên nhà máy không muốn điều tra kỹ càng, chúng ta cũng không có nhân lực điều tra…”
“Thích giao du, ham chơi, có nhiều bạn trai cũ, về phương diện tiền bạc cũng không phải quá thận trọng.” Ngô Quân lắc đầu: “Những kiểu như thế này thực sự rất khó chuyển thành án mạng, nói không chừng một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện cười đùa với người khác cũng nên.”
“Nhưng đã ba năm rồi, cô ấy không hề xuất hiện.” Sắc mặt của Nguỵ Chấn Quốc trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Vậy bây giờ ngài cần tôi làm gì?” Giang Viễn nhìn thấy áp lực trong không khí ngày càng nặng, bèn đứng dậy nói.
Nguỵ Chấn Quốc điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, trầm ngâm nói: “Tôi đang nghĩ như thế này, lúc trước khi điều tra vụ án này, trọng tâm công việc của chúng tôi đặt vào những người quen biết, suy xét đến những người quen phạm tội, cũng suy xét đến các vấn đề về phương diện như mâu thuẫn nam nữ, tóm lại là điều tra theo mối quan hệ giữa người với người. Bây giờ, hãy đặt con đường điều tra cũ sang một bên và tập trung vào trên chiếc xe đạp này.”
Một khi bắt đầu điều tra phá án, tư duy của Nguỵ Chấn Quốc trở nên vô cùng nhanh nhạy, hai hàng chân mày cũng nhíu chặt, nói: “Sơ hở duy nhất của vụ án này chính là xe đạp, nếu không phải chiếc xe đạp này ngã vào trong bụi cỏ, vụ án mất tích này có lẽ sẽ rất khó có thể lập án. Mà muốn che giấu chiếc xe đạp này đi, thực ra cũng rất dễ dàng, đạp đi đến chỗ khác và vứt bỏ ở ven đường, nói không chừng sẽ được người qua đường nào đó cưỡi đi, càng không có dấu vết tìm thấy.”
Nghe vậy, Giang Viễn gật đầu, những phân tích vụ án kiểu này đối với một pháp y tốt nghiệp trường y mà nói, vẫn còn rất mới mẻ.
“Cho nên, chiếc xe đạp cho thấy vụ án này rất có thể là tình cờ và có khả năng phạm tội dưới tình huống xúc cảm bộc phát mạnh mẽ. Giả sử có việc phạm tội xảy ra thì chiếc xe đạp này có xác suất cao sẽ để lại nhiều sơ hở lớn hơn nữa, ví dụ như dấu vân tay của tội phạm.” Nguỵ Chấn Quốc nhìn về phía Giang Viễn, nói: “Nói thật, ba năm trước tôi đã suy xét đến phương diện này rồi, nhưng kỹ thuật đối chiếu dấu vân tay năm đó khó hơn nhiều so với hiện giờ.”
Cùng với sự miêu tả của Nguỵ Chấn Quốc, trước mặt Giang Viễn xuất hiện một giao diện nửa trong suốt của hệ thống.
Nhiệm vụ: Đối chiếu toàn cảnh
Nội dung nhiệm vụ: Nguỵ Chấn Quốc cho rằng manh mối về vụ án mất tích của Đinh Lan 326 có thể nằm trong dấu vân tay trên xe đạp. Xin hãy tiến hành đối chiếu các dấu vân tay thu thập được trên chiếc xe đạp và thử phá án.
Khoé mắt Giang Viễn giật giật.
Cái hệ thống khốn này, đối chiếu toàn bộ dấu vân tay trên chiếc xe đạp, loại trừ 70% đến 80% số dấu vân tay đã khớp trước đó, còn lại đều là vân tay của nghi can… Thực sự chỉ có giả định một vụ án hình sự lớn xảy ra, mới khiến người ta kiên nhẫn thực hiện tất cả quá trình này được.